“Mang đồ vật khôi phục lại như cũ, đừng để lại dấu vết gì, hiện tại tôi sẽ đến đường Vĩnh Hòa”
“Vâng”
Bên ngoài cục cảnh sát.
“Tất cả mọi thứ đều đã được lấy lại”
“Năng suất làm việc của cảnh sát Giang Thành khá tốt, mấy người cầm hết về cho tôi”
“Kiểm tra qua một lượt, xem đồ có vấn đề gì không” Mập mạp hút một điếu thuốc, quát to.
“Không vấn đề gì, chắc hẳn đám người kia chưa lôi ra hết, tất cả đều còn nguyên vẹn” Một vệ sĩ vừa kiểm tra qua vừa nói.
“Thứ kia… Không vấn đề gì chứ?”
Giọng nói của người đàn ông mập mạp đột nhiên trở nên nặng nề.
Vệ sĩ hơi giật mình, vội vàng nhỏ giọng nói.
“Không vấn đề gì, tôi đã xem qua, vết sơn trên đó vẫn
“Vậy thì tốt rồi
Người đàn ông mập mạp thở phào một hơi nhẹ nhõm. Đúng lúc này, tỉng ting ting..
Chuông điện thoại vang lên, người đàn ông mập mạp nhìn thoáng qua màn hình hiển thị, lập tức làm ra thủ thế im lặng với hai người vệ sĩ, sau đó vội vàng nói.
“Alo, cậu chủ Lâm Dương, cuối cùng cậu cũng gọi điện thoại cho tôi “Rất xin lỗi, vừa rồi điện thoại di động của tôi hết pin, tìm một nơi để sạc nhờ, lúc này mới có pin, bây giờ tôi đang ở đường Vĩnh Hòa, các người đâu rồi?”
Giọng điệu của Lâm Dương có vẻ rất cuống cuồng.
“À, tôi… Trên đường đi tôi có chút việc làm chậm trễ, bây giờ tôi sẽ đến đường Vĩnh Hòa ngay đây”
“Vậy được rồi, tôi sẽ chờ ông ở trạm xe bus trên đường
Vĩnh Hòa”
“Được, được, cậu chủ Lâm Dương, cậu chờ tôi mấy phút, tôi đến ngay đây!”
Người đàn ông mập mạp vội vàng đáp.
Sau khi cúp máy, người đàn ông mập mạp phất tay lên. “Đi, cho dù là phải vượt đèn đỏ cũng phải đến đường Vĩnh Hòa trong vòng năm phút cho tôi.”
“RõI”
Mấy người lên xe, xe chạy như bay, còn chưa đến năm phút, bọn họ đã đến đường Vĩnh Hòa.
Lúc này đây, Lâm Dương đã chờ ở trạm xe bus.
Vừa mới đến nơi, người đàn ông mập mạp đã vội vã đi xuống xe.
“Cậu chủ Lâm Dương, rất xin lỗi cậu, trên đường đi xảy ra chút chuyện bất ngờ làm chậm trễ thời gian, hy vọng cậu rộng lòng tha thứ”
Dáng vẻ của người đàn ông mập mạp vô cùng cung kính, cúi đầu khom lưng.
“Không sao” Lâm Dương đưa cho ông ta một điếu thuốc.
Người đàn ông mập mạp vội vàng dùng hai tay để nhận lấy, mắt nhìn điếu thuốc lá, sâu trong đáy mắt của ông ta lóe lên sự xem thường.
Trong đời này, ông ta chưa từng hút loại thuốc rẻ tiền như thế, chẳng qua nghĩ đến tình cảnh hiện tại của Lâm Dương, ông ta cũng bình tĩnh lại.
“Cậu chủ, ông chủ ra lệnh cho tôi mang ít quà đến cho cậu, mong cậu vui vẻ nhận lấy.
Người đàn ông mập mạp cười nói, lấy từng món quà ra. “Đây là gì thế? Nếu là mấy thứ đồ vớ vẩn thì đừng đưa, nhà của tôi nhỏ, không có chỗ để”
Lâm Dương dùng giọng điệu tùy ý để nói chuyện.
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên