Theo lý mà nói, tên phế vật Lâm Dương đối với nhà họ Lâm mà nói là không có bất kỳ giá trị nào, sao nhà họ Lâm lại đột nhiên tìm đến một kẻ đã bị vứt bỏ như anh chứ.
Lâm Dương trăm mối ngổn ngang nhưng vân không thể giải thích được.
Trở về học viện Phái Nam Y, Lâm Dương điều chế mấy loại thuốc có lợi cho cơ thể Tô Nhan, sau đó ở phòng thuốc đọc sách.
Đại khái qua mấy tiếng, Huỳnh Lam gọi điện thoại đến. “Chủ tịch Lâm!”
“Sao rồi, đã điều tra rõ ràng được là thứ gì chưa?”
“Tôi đã điều tra xong rồi, so với chúng ta nghĩ, thứ kia còn nghiêm trọng hơn rất nhiều, vốn dĩ tôi không có tư cách để thẩm tra vật này, là trưởng lão Nguyên Tinh thông qua mạng lưới của Đông Hoàng Giáo giúp tôi tìm được tin tức có liên quan.”
Giọng nói của Huỳnh Lam càng lúc càng nặng nề.
Ông ta vừa nói ra những lời này, Lâm Dương không khỏi giật mình.
“Rốt cuộc đó là thứ gì?
“Nghe nói đó là một món đồ tế phẩm”
“Tế phẩm ư?”
“Đúng thế, hình như là tế phẩm của một gia tộc nào đó, vẫn luôn được gia tộc kia cung phụng”
“Vậy vì sao nhà họ Lâm lại giao vật này cho tôi?” Lâm Dương khó hiểu hỏi.
“Vấn đề nằm ở chỗ này”
Giọng nói của Huỳnh Lam trầm xuống.
“Căn cứ vào tin tức mà chúng ta tạm thời thu thập được, một vài ngày trước, có người nhà họ Lâm đột nhập vào gia tộc kia tiến hành trộm cắp, trộm thứ này ra, hiện tại gia tộc này tìm đến cửa để tính sổ sách, hình như nhà họ Lâm không muốn gánh chịu trách nhiệm đó, cũng không chịu thừa nhận chuyện này… Cho nên…”
“Cho nên bọn họ chuyển cho tôi, để tôi làm con dê thế mạng cho nhà họ Lâm bọn họ, gánh chịu lửa giận của gia tộc kia, đúng không?”
Giọng nói của Lâm Dương dần dần trở nên lạnh lão. “Đoán chừng là như thế”
“Hừ, quả nhiên không phải là thứ gì tốt lành”
Lâm Dương hít một hơi thật sâu, sắc mặt không chút thay đổi nói.
“Dù sao thì tôi cũng họ Lâm, bọn họ hoàn toàn có thể nói là do tôi trộm cắp thứ này, lại thêm tôi sớm đã bị đuổi khỏi nhà họ Lâm, gia tộc kia tìm tôi tính sổ cũng không liên quan gì đến nhà họ Lâm, xem ra đối với nhà họ Lâm mà nói, Lâm Dương tôi vẫn còn chút giá trị lợi dụng đó, dù sao cũng có thể chịu tiếng oan thay cho bọn họ”
“Chủ tịch Lâm, thực lực của gia tộc kia không đơn giản, thật ra chính bản thân nhà họ Lâm cũng không trêu chọc được bọn họ, nếu không bọn họ đâu ra hạ sách này, tôi cho rằng trong chuyện này chúng ta vẫn cần phải chú ý nhiều hơn, nhất định phải cùng nhà họ Lâm phân rõ giới hạn, nếu không chuyện này sẽ chỉ phiên phức không ngừng.”
Huỳnh Lam chân thành nói.
“Ông nói đúng, cũng không thể vô duyên vô cớ chịu tiếng oan thay cho nhà họ Lâm được, chuyện này giao cho ông xử lý, ông chú ý tình huống, hiện tại bất kỳ người nhà họ Lâm nào đi vào Giang Thành đều phải giám sát cẩn thận cho tôi, mặt khác tăng cường người giám thị nhà họ Lâm ở bên Yến Kinh”
“Vâng chủ tịch Lâm”
Cúp điện thoại, Lâm Dương tiếp tục đọc sách. Thế nhưng không bao lâu sau, chuông điện thoại lại vang lên.
“Huỳnh Lam, có chuyện gì thế?” Lâm Dương cau mày hỏi.
Lúc anh đọc sách, Lâm Dương rất không thích người khác quấy rầy mình.
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên