“Ông là đầu sỏ à?”
Lâm Dương dừng bước, đứng trước mặt ông ta.
“Đúng vậy, đều là tôi làm, chủ ý là tôi nghĩ ra, tôi nói muốn cho người dám can đảm đào trộm chí bảo của gia tộc tôi một giáo huấn, muốn lấy đầu người đó tới tạ tội, lấy chuyện này chấn nhiếp những người mơ ước chí bảo của gia tộc tôi! Mà cảnh cáo em gái cậu, cũng là tôi phái người làm, chủ tịch Lâm, vừa rồi tộc trưởng vì bảo vệ tôi, cho nên mới chủ động thừa nhận, thực tế đều là tôi làm!”
Người nọ cố gắng kêu lên, không ngừng dập đầu với Lâm Dương. “Thập trưởng lão Người nhà họ Hắc ở xung quanh đều ngây ngẩn cả người.
Mọi người nhao nhao dừng tay, ngơ ngác nhìn ông ta. Hắc Ngọc Thành cũng như vậy.
Ông ta hít sâu một hơi, khàn giọng nói: “Thập trưởng lão! Ông đây là có ý gì? Vì sao phải cầu xin cậu ta tha thứ? Không lẽ…
Ông nghĩ rằng nhà họ Hắc chúng ta thật sự sợ Dương Hoa sao?”
“Tộc trưởng, tôi chỉ không muốn nhìn gia tộc nhà họ Hắc lại có thêm một kẻ địch, quan tài thánh anh đã tìm về, chúng ta không cần phải gây thêm phiên phức, nếu khai chiến với Dương Hoa, cho dù gia tộc họ Hắc có thể thắng, cũng chưa chắc đã thắng đậm, đến lúc đó thực lực giảm mạnh, không có lợi đối với đại hội tranh hùng của nhà họ Hắc chúng ta! Kế hoạch của tổ tông bậc cha chú như thế, chẳng phải sẽ bị phá hủy sao?”
Thập trưởng lão nghiến răng nói.
Hắc Ngọc Thành nhíu mày, nhưng không phản bác.
Ông ta hiểu rõ ý đồ của thập trưởng lão.
Mọi chuyện đều là vì gia tộc nhà họ Hắc…
Chỉ thấy thập trưởng lão bò lên trước, nâng gương mặt đầy máu tươi nhìn Lâm Dương: “Chủ tịch Lâm, mọi chuyện là như vậy, cậu muốn chém muốn giết muốn róc thịt, tại hạ không có một câu oán hận, chỉ cầu xin cậu đừng giận lây sang nhà họ Hắc chúng tôi, được không?” “Thật sự do một tay ông bày ra à?”
Lâm Dương lạnh nhạt nhìn ông ta.
“Nếu có lời nào giả dối, thiên lôi đánh xuống!”
Thập trưởng lão vội hỏi.
“Nhưng cho dù ông nói như vậy, ông ta thân là ông chủ, cũng khó chối tội này! Ông cho rằng ông đứng ra, ông ta sẽ không có trách nhiệm sao?”
Lâm Dương lạnh nhạt nói, bỗng nhiên giơ tay lên, đánh mạnh về phía đâu thập trưởng lão.
Rầm! Thập trưởng lão lại một lần nữa bị đánh bay, ngã xuống đất.
Toàn thân người nhà họ Hắc ở bốn phía run lên, mở to mắt nhìn theo.
Chỉ thấy khắp đầu thập trưởng lão đầy vết nứt, người mất đi hơi thở, mất mạng ngay tại chỗ, bộ dạng chết vô cùng thê thảm! Lâm Dương căn bản không nương tay một chút nào! Nói giết là giết ngay! Tất cả mọi người vô cùng bất ngời “Cái gì?”
Hắc Ngọc Thành cũng kinh ngạc.
Ông ta cảm thấy thập trưởng lão chủ động nhận lỗi, chủ †ịch Lâm cũng sẽ bớt giận, tốt xấu gì cũng sẽ cho người †a một con đường sống, nhưng không ngờ Lâm Dương căn bản không suy nghĩ, trực tiếp giết thập trưởng lão! “Khốn nạn!”
Hắc Ngọc Thành giận tím mặt, trực tiếp gào lên: “Chủ †ịch Lâm! Cậu hơi quá đáng rồi đấy!”
“Quá đáng sao? Sổ sách của ông, tôi còn chưa tính đâu, sao có thể nói là quá đáng?”
Vẻ mặt Lâm Dương không đổi: “Ông nghĩ rằng giết ông †a, thì có thể giải quyết chuyện này sao? Chuyện này còn chưa đủ!”
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên