“Bà cụ tổ..”
Không ngừng có tiếng la.
Giọng nói thành kính! Lúc này, bà cụ tổ của nhà họ Hắc, đã là hy vọng cuối cùng trong lòng gia tộc nhà họ Hắc. Bà cụ nhíu mày cất bước đi tới, đồng thời nhìn về phía Lâm Dương.
Khi nhìn thấy Lâm Dương, đôi mắt bà ta sáng lên, nhìn nhiều vài lần, lúc thì lắc đầu lúc thì gật đầu, nhưng gật đầu chiếm đa số.
Nhìn bộ dạng này, hẳn là rất thưởng thức Lâm Dương. Nhưng lúc bà ta nhìn thấy Nguyên Tinh và Tào Đức Duy, đôi mắt mở to hơn một chút.
“Nguyên Tinh? Tào Đức Duy? Vậy mà là hai người… Mọi người vô cùng kinh ngạc, vô cùng bất ngờ.
Bà cụ tổ nhà họ Hắc làm sao vậy? “Bà cụ tổ? Bà… Quen hai bọn họ sao?”
Một trưởng lão cẩn thận hỏi.
“Trước đây từng gặp rồi, lúc trước hai vị này là nhân vật phong vân, không giống như tôi, không có danh tiếng gì, tôi nghĩ hai vị này không biết tôi mới đúng!”
Bà cụ tổ nhà họ Hắc lấy lại tinh thân, nhìn Nguyên Tinh và Tào Đức Duy, bình tĩnh nói: “Nghe đây, Ngọc Thành, nhanh ra lệnh cho tất cả người nhà họ Hắc dừng tay! Cầu xin chủ tịch Lâm tha thứ, nghe thấy không? Nếu không hôm nay nhà họ Hắc sẽ gặp tai họa ngập đầu!” “Cái gì?
Hắc Ngọc Thành thất thần tại chỗ, cho rằng mình nghe lầm rồi.
Đám chưởng lão cũng luống cuống, nhao nhao tiến lên. “Bà cụ tổ, bà làm gì thế?”
“Bà muốn chúng cháu đầu hàng sao?”
“Bà cụ tổ, cần gì phải làm như vậy? Bọn họ chỉ có ba người! Mà nơi này là nhà họ Hắc chúng ta! Chúng ta dốc toàn lực chiến đấu! Sao phải sợ bọn họ?”
“Đúng vậy, nhà họ Hắc chúng ta từ trên xuống dưới, còn không giết được bọn họ sao?”
Người nhà họ Hắc vô cùng căm phẫn nói.
Bởi vì thập trưởng lão chết, mọi người đã vô cùng hận Lâm Dương, ước gì có thể băm Lâm Dương ra vạn đoạn. Hắc Ngọc Thành cũng như vậy.
Ông ta thân là tộc trưởng, ở trước mặt nhiều người như thế không thể bảo vệ tộc nhân của mình, mặt mũi mất sạch, sao ông ta có thể cam tâm? Nhưng bà cụ tổ nhà họ Hắc lắc đầu.
“Ngọc Thành, cháu cảm thấy, cháu có thể đối phó được bác sĩ Lâm sao?”
“Nếu có bà cụ tổ giúp đỡ, cháu không sợi”
Hắc Ngọc Thành kiêu ngạo nói.
“Như vậy thêm một Phái Cổ thì sao? Đối phó được không?”
Bà cụ tổ nhà họ Hắc lại hỏi.
“Phái…
Phái Cổ?”
Toàn thân Hắc Ngọc Thành run rấy, nhưng ông ta không chịu thua, nghiến răng nói: “Có lẽ không địch lại được, nhưng cho dù bọn họ thắng, chúng ta vẫn có thể gặm một cục xương của bọn họ, tuyệt đối không để bọn họ dễ chịu!”
“Vậy sao? Vậy thêm một Đông Hoàng Giáo, nhà họ Häc chúng ta…
Đối phó được sao?”
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên