Bên ngoài đình nghỉ mát.
Vẻ mặt Lâm Nhã Nam đau khổ, hai đầu gối quỳ trên đất, run lẩy bẩy, vô cùng bất an.
Trong lương đình, có hai bóng người đang chơi cờ.
Mà Lâm Ngạo Thiên ba cô ta đang đứng bên cạnh cô ta, đang khom lưng cúi đầu, không dám ngẩng đầu, giống như đang đợi gì đó.
Lâm Nhã Nam càng do dự, im lặng đánh giá hai người. Từ đầu tới cuối hai người này đều nhìn bàn cờ, không thèm để ý tới hai người.
Như vậy khoảng chừng 10 phút, thắt lưng Lâm Ngạo Thiên đều đã mỏi, mới có giọng nói trả lời.
“Lâm Trường Phúc đã chết, là cô ta gây ra, tội không thể tha thứ, nhưng thay đổi trừng phạt thể nào, còn phải xem kết quả tình hình sau đó, nếu nhà họ Hắc im lặng mọi chuyện do Lâm Dương làm, không trách tội lên đầu nhà họ Lâm chúng, tất nhiên là con gái ông sẽ được xử lý nhẹ.
Nhưng nếu nhà họ Hắc tìm tới cửa, dựa theo quy củ của gia tộc, chúng tôi chỉ có thể giao con gái của ông ra, dùng chuyện này bình ổn lửa giận của nhà họ Hắc” Người đàn ông trung niên chơi quân cờ trắng ở bên trái bình tĩnh nói.
Toàn thân Lâm Ngạo Thiên cứng đờ, vội vàng cúi đầu: “Dạ”
“Đại hội sắp được tổ chức, tất cả các thế lực đều dừng chiến, bây giờ kẻ địch của nhà họ Lâm chúng ta đều hiểu ngầm dừng giao đấu với chúng ta, lúc này như nước như lửa với nhà họ Hắc, không thể nghi ngờ là lãng phí vô ích tất cả chuẩn bị mấy năm nay! Lâm Ngạo Thiên, tôi hy vọng ông có thể hiểu”
“Lâm Ngạo Thiên hiểu rõ, Lâm Ngạo Thiên đều hiểu rõ cả, nhưng mà Lâm Ngạo Thiên tin, nhà họ Hắc nhất định sẽ nhận định chuyện này do Lâm Dương làm, tuyệt đối
sẽ không hoài nghỉ lên đầu nhà họ Lâm chúng tat Cho nên mong hai vị yên tâm”
Lâm Ngạo Thiên cung kính nói.
“Nếu là như vậy thì không còn gì tốt hơn, nhưng mọi chuyện phát triển thế nào không do ông định đoạt” “Ông nói phải “
“Mang con gái của ông xuống đi, giam bảy ngày trước, bảy ngày sau nhà họ Hắc không có phản ứng gì, sẽ do Thiên Tân đường chủ của Tài Quyết nhà họ Lâm phán quyết”
“Được! Được! Lâm Ngạo Thiên hiểu rõ rồi”
Lâm Ngạo Thiên mừng rỡ, vội vàng dùng tay chạm vào Lâm Nhã Nam.
Lâm Nhã Nam hiểu ý, vội vàng cung kính dập đầu với hai người trong lương đình.
“Cảm ơn hai bác ạt”
“Đi xuống đi”
Người nọ vẫy tay.
Hai người chuẩn bị rời đi.
Nhưng đúng lúc này, một người nhà họ Lâm cầm điện thoại kiểu cũ nhanh chóng chạy tới.
“Thưa ông, bên Giang Thành truyên tin tới!”
“Hửm?”
Hai người đang chơi cờ cùng liếc mắt nhìn.
Hai cha con Lâm Ngạo Thiên cũng nhìn qua.
“Tin tức gì?”
Người chơi cờ trắng hỏi.
“Người của chúng ta nhìn thấy người của Phái Cổ và Đông Hoàng Giáo xuất hiện ở Giang Thành!”
“Phái Cổ?”
Người chơi cờ trắng khẽ cau mày.
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên