Người đàn ông mặc đạo bào màu đỏ nói. “Cơ quan?”
Lâm Côn Luân khẽ giật mình.
“Ý của ông là.” “Chúng ta trúng kế Người đàn ông mặc áo đạo bào màu đỏ lắc đầu, thấp giọng nói.
“Vừa rồi người của chúng ta phát hiện ra bên trong gọi điện thoại, trên thực tế là kẻ trộm ở bên trong đã gọi điện cho đồng bọn của cậu ta, ra lệnh cho đồng bọn của mình lùi lại phía sau, bởi vì bọn chúng biết nơi này chuẩn bị nổ tung”
“Thì ra là thế…”
Lâm Côn Luân hít vào một hơi lạnh.
“Trong cấm địa lại có một thứ cường đại như vậy sao? Còn bị kẻ kia lấy được…
Đây chẳng phải nói, cấm địa của chúng ta bị cậu ta cướp sạch à?”
Sắc mặt của Dạ Kiếm Thần trăng bệch, nói.
“Nhanh, nhanh, nhanh qua bên kia nhìn xem”
Người đàn ông mặc áo đạo bào màu đỏ cũng run lên, đột nhiên khiếp sợ, vội vàng chạy về phía lối vào của cấm địa.
Dọc theo đường đi có thể nhìn thấy không ít người của nhà họ Lâm bị đánh bay xuống đất, nằm trên mặt đất rên rỉ.
Nhưng lúc này bọn họ không quan tâm nổi, mục tiêu của bọn họ chỉ có một, chính là kẻ trộm đã tự ý xâm nhập vào trong cấm địa.
Ngay tại lúc bọn họ còn chưa đuổi đến lối vào, ba người không hẹn mà gặp, toàn bộ đều dừng lại, chỉ thấy phía trước bụi đất tung bay, đá bay tán loạn.
Nhưng ở trước khung cảnh tràn ngập bụi đất đó, có một người đàn ông đeo mặt nạ sắt đứng hiên ngang ở đó. Người đàn ông này mặc âu phục, dáng người thẳng tắp, đôi mắt dưới tấm mặt nạ kia sáng ngời có thần.
Trong lúc ba người quan sát anh, anh cũng quan sát ba người này.
Lâm Côn Luân và người đàn ông mặc áo đạo bào màu đỏ đều run lên.
Tuy người đàn ông này đeo mặt nạ, nhưng từ ánh mắt và làn da để lộ ra bên ngoài, bọn họ có thể đánh giá đại khái, tuổi của người này không lớn lắm, chỉ khoảng 20 mà thôi.
Trẻ tuổi như thế lại có thể đơn phương độc mã xông vào rong cấm địa nhà họ Lâm, đồng thời còn có thể toàn thân trở ra…
Sao anh lại làm được điều đó chứ? “Cậu là ai?”
Người đàn ông mặc áo đạo bào màu đỏ khẽ hít một hơi thật sâu rồi hỏi.
“Nếu như tôi muốn để lộ thân phận, tôi còn đeo mặt nạ làm gì chứ?”
Người đàn ông kia lắc đầu nói.
“Hừ, giấu đầu lộ đuôi thì tính là đàn ông dũng cảm gì chứ?”
Lâm Côn Luân hừ lạnh, nói.
“Làm như thế cũng chỉ vì muốn giảm bớt chút phiên phức mà thôi mặt khác, người nhà họ Lâm các người cũng xứng nói đến dũng cảm ư? Những chuyện mà trước kia các người đã làm, thật sự cho rằng thiên hạ này không ai biết được sao?”
Câu này vừa nói ra, sắc mặt của Lâm Côn Luân thay đổi. “Cậu có phải là người của nhà họ Lâm không?”
Lúc này, người đàn ông mặc áo đạo bào màu đỏ trâm giọng hỏi.
Người kia lắc đầu.
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên