Lâm Dương liếc cô ta một cái.
Nhưng cô ta không quan tâm, chỉ cười khúc khích vô cùng đắc ý.
“Đúng rồi, nếu anh sắp xếp cho tôi, như vậy lúc nào có thể nhìn thấy chủ tịch Lâm?”
Lâm Nhã Nam nghiêng đầu cười hỏi.
“Tối nay” Lâm Dương lạnh nhạt nói.
“Tối… Tối nay sao?” Lâm Nhã Nam kinh hãi: “Nhanh như vậy sao?”
Lâm Nhã Nam không dự đoán được vậy mà Lâm Dương thật sự sắp xếp được cho mình gặp chủ tịch Lâm nhanh như thế.
6 giờ tối, trong một nhà hàng xa hoa dưới trướng Dương Hoa.
Chủ tịch Lâm đang ngồi trong phòng VIP dùng cơm, Lâm Nhã Nam được Mã Hải mời tiến vào.
Cô ta vô cùng khẩn trương, hai tay nắm chặt lấy vạt áo, cả người đều đã có chút không đứng vững.
Lúc này Lâm Dương đang cắt thịt bò.
Anh liếc mắt nhìn Lâm Nhã Nam, lạnh nhạt nói: “Hình như cô rất sợ tôi?”
“À, chuyện này… Không… Không, chỉ là tôn kính, tôn kính..” Lâm Nhã Nam cố nở nụ cười nói.
“Tôi là người không thích nịnh bợ” Lâm Dương lạnh nhạt nói.
Lâm Nhã Nam nuốt nước bọt, không dám nói lời nào. “Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?” Lâm Dương đặt dao nĩa xuống nhìn cô ta.
“Chủ tịch Lâm, tôi muốn làm giao dịch với anhl” Lâm Nhã Nam hít sâu một hơi, cố lấy hết can đảm tiến lên trước nói.
“Giao dịch gì?”
“Chủ tịch Lâm, lúc trước có người của nhà họ Lâm tới
Giang Thành tìm ngài, nhưng đều bị ngài từ chối và thu thập, cho nên tôi nghĩ ngài vô cùng chán ghét nhà họ Lâm mới đúng! Giữa ngài và nhà họ Lâm, hẳn là có rất nhiều ân oán khó mà nói rõ, đúng không?”
“Cô Phan, bây giờ cô là tội phạm bỏ trốn của nhà họ Lâm! Bị nhà họ Lâm truy nã, mà cô ở nhà họ Lâm cũng không có địa vị gì, sao cô có tư cách nói chuyện hợp tác với tôi?” Lâm Dương bình tĩnh hỏi.
“Chủ tịch Lâm, tuy tôi chỉ là vai phụ ở nhà họ Lâm, nhưng ba tôi có địa vị không tâm thường nha, ông ấy có thể tiếp xúc với ông chủ! Hơn nữa tin tức ở chỗ tôi, đều có liên quan tới ông chủ nhà họ Lâm, nếu chủ tịch Lâm nguyện ý giao dịch với tôi, phần tin tức này, tôi tin anh cảm thấy rất đáng giá” Lâm Nhã Nam cười nói.
“Hả? Vậy cô muốn gì?” Lâm Dương híp mắt hỏi.
“Tôi chỉ muốn anh che chở tôi!”
“Che chở?”
“Nhà họ Lâm đang truy nã tôi, cả Việt Nam này khó có nơi cho tôi ẩn nấp, nhưng nếu chủ tịch Lâm có bản lĩnh thông thiên, tôi nghĩ giấu kín tôi sẽ không quá khó. Chủ †ịch Lâm, tôi muốn anh che chở tôi một năm, một năm
sau đưa tôi ra nước ngoài, lại cho tôi một khoản tiền, như vậy là được rồi.
“Có thể”
Lâm Dương gần như không do dự đồng ý: “Những yêu cầu này của cô không quá phận, tôi đều có thể đồng ý, như vậy bây giờ cô có thể nói rõ cho tôi rồi chứ?”
Lâm Nhã Nam không vội vàng nói, mà liếc mắt nhìn nhân viên phục vụ và Mã Hải ở trong phòng VỊP một cái. Lâm Dương hiểu ý, lập tức xua tay.
Mấy người vội vàng rời khỏi phòng VỊP.
“Bây giờ có thể nói rồi chứ?”
“Đương nhiên.”
Lâm Nhã Nam dán sát gần hơn, đè thấp giọng nói với Lâm Dương: “Chủ tịch Lâm, anh từng nghe nói tới một người chưa?”
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên