“Thưa cô, cho dù thế nào đều không thể trực tiếp đi tìm chủ tịch Lâm, nếu cô thật sự có việc gấp cần liên lạc với chủ tịch Lâm, cũng phải nói trước với tổng giám đốc Long mới được!” Nhân viên lễ tân giống như bị dọa sợ, vội vàng nói.
“Vậy tổng giám đốc Long của các cô đâu?”
Không đợi nhân viên lễ tân nói xong, Mã Hải vừa vặn đi ngang qua, liền đi thẳng về bên này.
“Mã Hải!”
Lâm Nhã Nam mừng rỡ.
“Là cô Nam à, có chuyện gì sao?” Mã Hải hỏi.
“Nghe đây, ông lập tức gọi mấy đàn em cho tôi, đi phế một người!” Lâm Nhã Nam nghiến răng nghiến lợi nói. “Phế? Phế người nào?” Mã Hải run lên hỏi.
“Lâm Dương!” Trên gương mặt Lâm Nhã Nam tràn ngập dữ tợn nói.
“Phan… Lâm Dương?”
Toàn thân Mã Hải run rẩy, cho rằng mình nghe lầm rồi “Còn không mau nghe theo lời tôi nói, nếu không tôi đến chỗ chủ tịch Lâm tố cáo ông!” Lâm Nhã Nam phẫn nộ nói.
Mã Hải có chút mơ hồ, trợn to mắt nhìn Lâm Nhã Nam, một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần.
Ông ta hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói: “Cô Nam mời đợi một lát, tôi đi gọi điện thoại “Nhanh lên, thời gian của bà đây có hạn “Đợi một lát Mã Hải gật đầu, lấy điện thoại ra ấn số.
Một lát sau, ông ta cúp điện thoại.
“Thế nào? Có nghe hay không?” Lâm Nhã Nam cười mỉa hỏi.
“bi, đến chỗ công ty bảo vệ gọi mấy bảo vệ tới đây” Mã Hải lạnh nhạt nói.
Dạ
Người bên cạnh lập tức chạy xuống.
“Gọi mấy bảo vệ sao? Cũng được! Lâm Dương kia yếu đuối, mấy bảo vệ đủ đối phó rồi, lúc phế tên Lâm Dương kia, đánh gấy tay chân anh ta cho tôi, biết chưa? Đợi anh †a như con chó quỳ trên đất, trái lại tôi muốn xem anh ta còn hung hãn thế nào?” Lâm Nhã Nam hừ lạnh nói.
Mã Hải không nói gì.
Rất nhanh, mấy nhân viên bảo vệ nhanh chóng chạy tới. “Tổng giám đốc Long, có gì chỉ thị?” Một người hỏi.
“Đi, ném cô ta ra ngoài cho tôi!” Mã Hải chỉ vào Lâm Nhã Nam, vẻ mặt không đổi nói.
“Cái gì?
Lâm Nhã Nam như bị sét đánh, đứng ngây ngốc tại chỗ. “Các người muốn làm gì?”
“Dừng tay! Đêu dừng tay cho tôi!”
“Mã Hải! Ông…
Vậy mà ông đám làm như vậy đối với tôi? Ông không, sợ tôi báo cáo với chủ tịch Lâm sao?”
“Khốn nạn! Đám khốn nạn các người, tôi nhất định sẽ 1 không tha cho các người!
“Mau dừng tay!”
Lâm Nhã Nam luống cuống, thét chói tai gào thét, điên cuồng vùng vẫy.
Nhưng mà…
Không có bất cứ tác dựng gì! Mấy nhân viên bảo vệ đuổi cô †a ra một cách vô tình.
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên