“Được rồi, tuy hơi xa một chút, nhưng tôi sẽ tới đúng giờ”
“Dạ anh Lâm, chúng tôi sẽ đợi anh tới.”
Điện thoại cúp máy.
Lâm Dương thở ra một hơi.
“Đó là một cơ hội tốt; anh nhất định phải nắm chắc! Hiểu không?” Tô Nhan càng nghiêm túc nói.
“Tô Nhan, em vừa mới tỉnh lại, cơ thể còn chưa khôi phục, chuyện ở phương diện này em đừng nghĩ nhiều nữa” Lâm Dương cau mày nói.
“Anh thì biết cái gì? Cơ hội là cho người có chuẩn bị, em đã tỉnh dậy rồi, sao còn có thể nghỉ ngơi? Trong khoảng thời gian em hôn mê, công ty chắc chắn sẽ rối tinh rối mùi!
Nếu công ty của chúng ta có thể hợp tác với Bành Hạo Nhiên, nhất định có thể bổ sung rất lớn, không đến mức công ty tiếp tục xuống dốc!” Tô Nhan kích động nói. “Hợp tác sao? Em còn chưa nói cho anh biết về Bành Hạo Nhiên này đâu? Vì sao lúc trước anh chưa từng nghe nói tới người này ở Giang Thành?” Lâm Dương trầm giọng hỏi.
“Tất nhiên là vì gần đây người này mới tới Giang Thành! Người này là người Thượng Hải!”
“Người Thượng Hải?”
“Đúng vậy, hơn nữa Bành Kiến Thành ba của Bành Hạo. Nhiên… Nghe nói là người ,u trong giới đó!” Tô Nhan đè thấp giọng nói.
“Trong giới đó? Em là chỉ cái gì thế?” Vẻ mặt Lâm Dương mờ mịt.
Chỉ thấy Tô Nhan chỉ đồ án màu đen trên quần áo của mình.
“Màu đen?”
Lâm Dương sửng sốt, đột nhiên biết được chuyện gì,
nhỏ giọng nói: “Em là chỉ lớn nhất trong nước…”
“Đúng! Là cái đó!”
Tô Nhan nhỏ giọng nói: “Nhà họ Bành có tầng quan hệ này, rất nhiều ngành trên thị trường có thể thu thập thoải mái! Nếu chúng †a có thể có quan hệ với nhà họ Bành này, như vậy công ty của chúng ta có thể nhanh chóng quật khởi!”
Tô Nhan hơi kích động, trong đôi mắt đều là khát khao. Lâm Dương khẽ cau mày.
“Bên nhà họ Bành chưa chắc có thể đàm phán thành công, ngoài ra không phải tập đoàn quốc tế Duyệt Nhan hợp tác với Dương Hoa sao? Còn hợp tác với nhà họ Bành làm gì?”
“Dương Hoa… Không được, sau khi em tỉnh lại đã nói chuyện với thư ký, trong khoảng thời gian này Dương Hoa không quá yên bình, vô cùng hỗn loạn, lúc này Dương Hoa đã ốc còn không mang nổi mình ốc, sao em có thể khiến Dương Hoa thêm phiền được? Huống chỉ chủ tịch Lâm đã giúp em quá nhiều, em thật sự ngại làm phiền anh ấy!” Tô Nhan giận dữ nói.
“Vậy sao… Lâm Dương không nói.
Nhưng Tô Dư đột nhiên nói tiếp: “Anh đợi em một lát” Sau đó cô xoay người về phòng.
“Làm sao vậy?”
Vẻ mặt Lâm Dương mờ mịit.
Một lát sau Tô Nhan khập khiễng đi tới, trực tiếp nhét túi vào tay anh.
Lâm Dương ngạc nhiên.
“Anh đi trên đường thay quần áo đi, lát nữa em gọi điện cho Vương Vũ, bảo cô ấy lái xe tới đón anh! Anh và Vương Vũ cùng đi dự tiệc đi! Đại diện cho công ty của chúng ta!” Tô Nhan càng nghiêm túc nói.
“Chưa chắc có thể đàm phán thành công!” Lâm Dương lại nói một câu như vậy.
Nhưng theo Tô Nhan, có được hay không là một chuyện khác, có đi hay không, lại là một chuyện khác.
Cuối cùng đưới yêu cầu mãnh liệt của Tô Nhan, Lâm Dương đồng ý.
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên