“Cô Vũ, lời cô nói có đạo lý, tôi cho người này 1 phút suy nghĩ, nếu anh ta nguyện ý ngoan ngoãn nghe theo, vậy thì nể mặt cô, tôi sẽ không làm cô khó xử.
Nhưng nếu anh ta vẫn ngang ngược như vậy…
Như vậy cô Vũ, vậy hi vọng cô đừng tham dự vào chuyện này, bữa tiệc ngày hôm nay, cô cứ ăn uống thoải mái, tôi nhất định sẽ chiêu đãi cô thật tốt, cô xem như vậy thế nào?”
Hà Vương Vũ nghe thấy thế, vẻ mặt nghiêm túc hơn, im lặng gật đầu, vội vàng chạy tới trước mặt Lâm Dương. “Anh Lâm, anh nhanh quỳ xuống đi, sau đó nhanh chóng theo tôi rời khỏi nơi này!”
Hà Vương Vũ khàn giọng nói.
“Hửm?”
Lâm Dương nghiêng đầu nhìn cô ta: “Tôi nói rồi, bọn họ không xứng để tôi quỳ”
“Anh Lâm! Chẳng lẽ anh muốn đối nghịch với anh Nhiên sao? Anh không phải là đối thủ của anh Nhiên đâu! Cho dù chủ tịch Vân tới đây, cũng không có mặt mũi dẹp được chuyện này! Không lẽ anh thật sự muốn nằm rời khỏi đây?”
Hà Vương Vũ tức giận nói.
“Vương Vũ, việc này không liên quan tới cô, cô ở một bên nhìn là được! Tôi sẽ tự giải quyết”
“Anh…
Đúng là ngang ngược! Được rồi! Nếu anh muốn chết, tôi không ngăn cản anh nữa! Tôi lập tức nói với chủ tịch Vân!”
Hà Vương Vũ tức giận nói, sau đó muốn lấy di động ra. Nhưng mà lúc này, một giọng nói vang lên.
“Một phút đồng hồ đến rồi!”
Toàn thân Hà Vương Vũ run lên, dời mắt nhìn.
“Cô Vũ, mời cô qua bên kia nghỉ tạm đi!”
Bành Hạo Nhiên mỉm cười nói.
“Anh Nhiên…”
“Cô Vũ, đừng làm khó tôi nữa”
Bành Hạo Nhiên lại nói, nhưng nhiệt độ trong giọng nói giảm đi vài độ…
Tuy Bành Hạo Nhiên kiêng kị chủ tịch Lâm, nhưng không phải thật sự sợ hãi.
Theo ý anh ta, Lâm Dương đắc tội Lâm Nhã Nam, mình là bạn ra mặt, hợp tình hợp lý, chủ tịch Lâm đến đây, cũng phải giảng đạo lý không phải sao? Anh ta tin lực lượng sau lưng mình có thể khiến chủ tịch Lâm tâm bình khí hòa nói chuyện với mình.
Cho nên Bành Hạo Nhiên vấn kiên trì như cũ.
Hà Vương Vũ há miệng thở dốc, nhưng vẫn muốn nói gì đó, nhưng thấy vẻ mặt của Bành Hạo Nhiên, cô ta không khỏi run lên, ngồi đàng hoàng ở một bên.
Cô ta chỉ là một nhân viên, cũng đã cố hết sức rồi, không cần thiết vì chút tiên lương mà đắc tội đám người quyền quý.
Thấy Hà Vương Vũ ngoan ngoãn nghe lời, Bành Hạo. Nhiên vô cùng hài lòng.
Anh ta híp mắt, nghiêng đầu nói: “Cô Nhã Nam, nếu người này không chịu nghe lời, vậy thì giao người này cho cô vậy!”
“Cảm ơn anh Nhiên!”
Lâm Nhã Nam kích động nói.
“Việc nhỏ thôi, nhưng mà cô Nhã Nam, chuyện lúc trước cô đồng ý với tôi..”
“Chuyện tôi đã nói với anh nói được là làm được, tuyệt đối sẽ không lừa anh!”
Lâm Nhã Nam cười nói.
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên