Bỗng nhiên hiện trường vô cùng yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều dừng suy đoán, chỉ dùng ánh mắt khó mà tin được nhìn Lâm Dương.
Người nào cũng cảm thấy có phải là mình nghe lâm rồi không? Dù sao chuyện này quá hoang đường rồi! “Người này…
Nói cái gì thế?”
“Anh ta nói anh ta là…
Chủ tịch Lâm?”
“Đùa cái gì thế? Không phải là tôi chưa từng gặp chủ †ịch Lâm, chủ tịch Lâm không phải như vậy.. ”
“Không phải là người nọ bị hỏng não đấy chứ?”
“Tôi thấy đúng là vậy, bộ dạng vốn đã không thông miinh rồi”
Dân dần mọi người lấy lại tinh thân, bàn tán xôn xao. Sảnh bữa tiệc yên tĩnh lập tức náo động hơn.
“Anh đang nói linh tinh gì đấy?”
Bành Hạo Nhiên cũng kịp phản ứng, mỉm cười một tiếng, rõ ràng là không tin.
“Ha ha, không phải tinh thần của người nọ có vấn đề đấy chứ? Anh ta cho rằng mình họ Lâm, thì có thể là chủ tịch Lâm sao? Anh ta có biết ý nghĩa của ba chữ này là gì không? Tôi thấy anh ta đúng là kẻ ngốc!”
Lâm Nhã Nam cũng cười ra tiếng, nhìn Lâm Dương với vẻ trêu tức.
Trịnh Tuấn Nghĩa càng bất mãn, cau mày đánh giá Lâm Dương.
“Anh này, tuy tôi chưa từng tiếp xúc với chủ tịch Lâm, nhưng cũng ngưỡng mộ phong thái của chủ tịch Lâm, anh ấy có bộ dạng như thế nào, tôi còn không biết sao? Anh ấy không phải có bộ dạng như thết Cho dù…
Bộ âu phục này của anh là thật!”
“Anh Nghĩa, anh chắc chắn bộ đồ này là thật sao?”
Bành Hạo Nhiên ngẩn ra, vội vàng hỏi.
“Là thật! Tôi có thể đảm bảo một trăm phân trăm! Bởi vì khi bán bộ đồ này ở hội đấu giá, tôi ở ngay đó!”
Trịnh Tuấn Nghĩa bình tĩnh nói.
“ÁI” Mọi người kinh hãi kêu lên.
Kinh hãi vậy mà bộ vương tử bóng đêm trên người Lâm Dương là thật, cũng kinh hãi sự bất phàm của Trịnh Tuấn Nghĩa, lại có tư cách tham gia hội đấu giá phi phàm như thế…
“Làm sao có thể? Vậy mà bộ đồ của anh Lâm là đồ thật sao? Tôi nghĩ là anh lâm rồi!”
Hà Vương Vũ hoàn toàn trợn tròn mắt, đều đã quên ấn số gọi cho Tô Nhan.
“Không có khả năng!”
Lâm Nhã Nam trực tiếp kêu lên: “Anh Nghĩa! Tên này là một tên phế vật ăn bám dựa vào phụ nữ, sao anh ta có thể mặc vương tử bóng đêm thật được? Nhất định là anh lầm rồi! Chắc chắn là lầm rồi!”
“Cô đang nghi ngờ ánh mắt tôi sao? Hay là đang nghỉ ngờ chỉ số thông minh của tôi?”
Trịnh Tuấn Nghĩa tức giận, nghiêng đầu trừng Lâm Nhã Nam.
“Chuyện này…
Anh Nghĩa, vậy…
Vậy nghĩa là người này trộm! Đúng vậy! Nhất định là anh ta trộm!”
Lâm Nhã Nam giống như nghĩ tới chuyện gì đó, gào lên: “Nhất định là tên này trộm quần áo của chủ tịch Lâm! Vừa rồi anh Nghĩa cũng đã nói rồi, bộ quần áo này là Dương Hoa mua, bây giờ lại mặc trên người anh ta, nếu không phải anh ta trộm, sao anh ta có thể mặc được vương tử bóng đêm? Anh ta là kẻ trộm! Kẻ trộm!”
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên