“Sao lại như thế được chứ?”
Vẻ mặt của Phong Thanh Vũ trở nên ngưng trọng, ông ta nhìn chằm chắm xung quanh mình, trâm giọng nói.
“Khó trách vừa rôi quyên cước của cậu nhìn như hung mãnh, từng chiêu đều là trí mạng, trên thực tế là cậu đang bố trí những chiếc kim châm cứu này, đúng không?”
“Đúng thế”
Lâm Dương gật đầu đáp.
“Về phương diện tốc độ, tôi tuyệt đối không có khả năng thăng được ông, nếu như đã không có cách nào thăng được ông trên phương diện này, cứ tiếp tục đi theo con đường đó sẽ chỉ rơi vào kết cục thảm bại mà thôi, chính vì thế mà tôi chỉ có thể xuống tay ở phương diện khác.
Tôi cảm thấy phương thức hữu hiệu nhất để khắc chế tốc độ của ông, đó chính là phong bế lại nơi mà ông có thể chạy trốn được, vì thế tôi nhân cơ hội đem nơi này hoàn toàn phong bế, cho dù tốc độ của ông nhanh đến mấy, nếu như không cho ông có không gian di chuyển, tốc độ của ông có nhanh cũng đâu có lợi ích gì chứ?”
Sau khi nói xong, Lâm Dương khẽ động ngón tay của mình. Keng keng keng.
Tất cả những chiếc kim châm cứu kia đều rung lên, bắt đầu chuyển động, từng chút một di chuyển về phía hai người, dần dần thu hẹp không gian mà hai người bọn họ có thể hoạt động.
Lúc những chiếc kim châm cứu này rung lên lập tức phát ra những âm thanh lanh lảnh, giống như lục lạc của ác ma, vang vọng bên tai của Phong Thanh Vũ.
Sắc mặt của Phong Thanh Vũ căng lên, cả người không ngừng lùi lại.
Thế nhưng đằng sau dần dần có vô số những chiếc kim châm cứu áp sát, ông ta có thể lùi lại đi đâu chứ? “Là do tôi Sơ suất.”
Phong Thanh Vũ hít một hơi thật sâu.
“Không có gì để nói đúng không, Phong lão tiên bối, hôm nay ông muốn giết tôi, tôi giết ông, chắc hẳn ông sẽ không giận tôi đâu nhỉ?”
Lâm Dương bình tĩnh nói.
“Cái này có gì hận chứ? Chẳng lẽ tôi giết cậu, cậu còn muốn mang ơn tôi hả? Nếu như vậy, trái lại tôi cảm thấy xem thường cậu rồi, chẳng qua cậu cũng đừng vội đắc ý, nếu như Phong Thanh Vũ tôi bởi vì những thủ đoạn kia mà mất mạng ở đây, như thế cũng quá hư danh rồi!”
Phong Thanh Vũ hừ lạnh một tiếng, đáp.
“Ô? Phong lão tiền bối còn có diệu kế gì à?”
Lâm Dương lên tiếng.
Phong Thanh Vũ không nói gì, ông ta trực tiếp cầm chiếc bàn làm việc ở bên cạnh, ném mạnh về phía bức tường kim châm cứu kia.
Rầm một tiếng.
Trong nháy mắt chiếc bàn làm việc đó bị đâm thành tổ ong vò vẽ, mũi nhọn của những chiếc kim châm cứu kia đâm xuyên qua bàn làm việc giống như đâm vào đậu phụ vậy, chờ đến lúc chiếc bàn làm việc đó rơi xuống mặt đất, nó đã hoàn toàn vỡ vụn.
Đúng là sắc hơn dao găm mấy trăm lần.
Bên ngoài, đám người nhà họ Lâm nhìn thấy cảnh này đều cảm thấy da đầu tê dại, răng run câm cập.
Nếu là người đi xuyên qua thì còn như thế nào nữa? “Sao nào? Uy lực của những chiếc kim châm cứu này của tôi cũng không tệ lắm nhỉ? Phong tiên bối có muốn thử chút không?”
Lâm Dương bình tĩnh lên tiếng, sau đó anh tiếp tục thôi động những chiếc kim châm cứu ở xung quanh từng bước áp sát.
Vẻ mặt Phong Thanh Vũ căng lên, ánh mắt ngưng trọng, ông ta hít một hơi thật sâu rồi nói.
“Tuy kế hoạch của cậu rất kín đáo, thế nhưng có một chỗ hình như cậu đã bỏ sót.”
“Nơi nào?”
Lâm Dương bình tĩnh hỏi.
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên