“Chủ tịch Lâm còn có điều gì chỉ giáo ư?”
“Chỉ giáo thì không, nhưng tôi chỉ muốn nói với anh một câu mà thôi.”
“Câu gì?”
“Nhà họ Lâm nhục nhã và nợ tôi, tôi cũng sẽ không quên.” Lâm Dương bình tĩnh nói.
Lâm Hằng Chí khẽ giật mình, trong mắt của anh ta thoáng qua ngạc nhiên.
Đây là ý gì? Khi nào thì nhà họ Lâm nợ chủ tịch Lâm chứ? Nhục nhã chủ tịch Lâm? Lâm Hằng Chí không tài nào hiểu được, chẳng qua lúc này cho dù nói gì cũng chỉ vô dụng mà thôi.
Lâm Hằng Chí không lên tiếng, anh ta xoay người rời Tập Đoàn Dương Hoa.
Về phần những người khác của nhà họ Lâm chính là trong tiếng kêu gào thảm thiết cắt cổ tay rời đi.
Hiện trường vô cùng đẫm máu.
Nhưng rất nhanh cũng xem như kết thúc.
Vốn đĩ Lâm Dương có thể giết những người này.
Chẳng qua cho dù giết sạch đám người này cũng chẳng có ý nghĩa gì cả, để bọn họ bị thương trở về, ngược lại có thể chấn trụ được nhà họ Lâm.
Nhất là bây giờ Phong Thanh Vũ đang đứng về phía Lâm Dương, nhà họ Lâm càng thêm không dám tùy ý hành động.
Lâm Dương thở hắt ra, chuẩn bị rời đi.
“Đồ đê, câu đi đâu thế?”
Phong Thanh Vũ lập tức gọi lại.
“Phong tiền bối, tôi đã nói rồi, tôi không đồng ý làm đồ đệ của ông.”
Vẻ mặt Lâm Dương bất đắc dĩ nói.
“Đồ đệ ngoan, tôi nói rồi, tôi sẽ dốc lòng truyền thụ, cậu sẽ là truyên nhân mạnh nhất của Đạo Hoàng.
Tôi cam đoan.”
Phong Thanh Vũ đáp.
Nhưng Lâm Dương không để ý đến ông ta, trực tiếp rời khỏi Tập Đoàn Dương Hoa.
“Đồ đệ, đồ đệ ngoan.”
Phong Thanh Vũ vội vàng đuổi theo, nhưng người vừa chạy đi được mấy bước, ông ta đột nhiên ngửi được thứ gì đó, nhỏ giọng gọi.
“Nhã Nam”
Lâm Dương đang định rời đi thì nhất thời dừng bước, nghiêng đầu nhìn.
Phong Thanh Vũ lập tức đứng ở cửa phòng làm việc, giống như cảm nhận được thứ gì đó, ông ta khit khịt mũi, đưa mắt nhìn xung quanh mình, quan sát tất cả mọi thứ xung quanh.
Một lúc sau, ông ta đi đến góc tường cạnh cửa, cầm một sợi tóc rơi xuống đó lên, khế cười nói.
“Đồ đệ ngoan của tôi, cậu có thể giải thích với tôi một chút vê thứ này không?
“Đây là cái gì?”
Lâm Dương không hiểu ra làm sao.
“Đây là tóc, là tóc sư muội Lâm Nhã Nam của cậu.”
Phong Thanh Vũ cười nói.
“Sư… Muội?”
Nếu như thật sự tính toán, không phải cô ta nên là sư tỷ à? Hơn nữa chỉ dựa vào một sợi tóc rơi trên mặt đất lại có thể đoán chắc đây là tóc của Lâm Nhã Nam, điều này cũng quá qua loa rồi.
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên