Rầm, song quyền va chạm.
Một quyền khác rõ ràng là của Lâm Dương.
Chẳng qua lần này Lâm Dương không lùi về sau nữa mà chính là đứng ở trước mặt Lâm Anh Hùng, chống đỡ lấy một quyền của anh ta.
Lúc này đây, dường như tất cả sức mạnh của Lâm Anh Hùng không thể nào lay động được Lâm Dương.
Lông mày của Lâm Anh Hùng hơi nhíu lại.
“Cứ như thế thôi à?” Lâm Dương bình tĩnh nói.
“Tôi là kiểu người không thích đấu võ miệng, tôi cũng không cảm thấy anh có gì mạnh hơn tôi, chẳng lẽ nói, là miệng của anh à?”
Lâm Anh Hùng vừa mới nói xong câu này, một luồng khí tức cuồng bạo đột nhiên từ trên nắm đấm của Lâm Dương phát ra.
“Cái gì?” Trong lúc nhất thời, Lâm Anh Hùng ngạc nhiên đến đỉnh điểm.
Anh ta còn chưa kịp phản ứng thì đã bị sức mạnh này đánh sâu vào người, cả người không thể không lùi lại. Chờ đến khi anh ta ổn định lại thân thể, người đã lùi về sau hơn mười mét, cơ thể khẽ run lên, càng thêm không ổn.
Vẻ mặt của Lâm Anh Hùng lạnh lẽo, ánh mắt anh ta chăm chú nhìn Lâm Dương.
“Tôi chỉ có miệng mạnh hơn anh à?”
Lâm Dương chậm rãi thu quyền, bình tĩnh hỏi.
Lâm Anh Hùng không nói gì, đám người nhà họ Lâm đứng ở xung quanh cũng đều cảm thấy choáng váng. Lâm Anh Hùng là ai? Đây chính là siêu cấp thiên tài ngàn năm có một, là yêu nghiệt trác tuyệt nhất trong những năm gần đây của nhà họ Lâm.
Đồng thời anh ta cũng chính là Thiên Kiệu khủng bố nhất được nhà họ Lâm tốn không ít nhân lực và vật lực để bồi dưỡng lên.
Loại người này, thực lực của anh ta đã vượt xa rất nhiều cường giả của nhà họ Lâm.
Người bình thường rất khó có thể so sánh được với anh 1a.
Ở trong mắt người nhà họ Lâm, thực lực của anh ta có thể sánh ngang với ba người đứng đầu trong bảng Thiên Kiêu, có thể cùng với top ba đấu một trận phân cao thấp. Theo lý mà nói, Lâm Anh Hùng đấu với một tên vô danh tiểu tốt, đây chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay à? Nhưng vì sao hiện tại, ở trong tay tên vô danh tiểu tốt kia, Lâm Anh Hùng lại liên tiếp ăn thiệt thòi?
Đám người nhà họ Lâm không cách nào tiếp thu được, bọn họ cũng không thể nào tin nổi.
Nhưng sự thật lại bày ra trước mắt.
Lâm Anh Hùng cũng siết chặt nắm đấm, chưa khi nào vẻ mặt của anh ta nghiêm túc như lúc này.
Anh ta thừa nhận, vừa rồi anh ta đã coi thường người này.
Chẳng qua bây giờ còn chưa muộn, đến lúc nên giết chết kẻ này rồi.
Lâm Anh Hùng hít một hơi thật sâu, yên lặng gật đầu, ánh mắt anh ta lộ ra vẻ dữ tợn, cất bước đi lên.
Thế nhưng đúng vào lúc này, một tiếng hét dài vang vọng giữa ngọn núi hoang này.
“Kẻ trộm phương nào lại dám đụng đến nhà họ Lâm tôi?”
“Để lại mạng ở đây!”
“Giết!” Trong những tiếng hét ầm ï, mấy bóng người trực tiếp nhảy vọt đến trên đường, nhanh chóng di chuyển sang trái và phải của Lâm Anh Hùng.
Thoạt nhìn có vẻ rất khó lường.
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên