Không thể không nói thuật dịch dung của Lâm Dương thật sự khiển người ta giận sôi.
Sau khi tháo kính ra, vậy mà gương mặt của bác sĩ Lâm còn đẹp trai bức người hơn, còn có một loại khí chất tà mị không thể nói rõ được, chỉ cần là phụ nữ, e rằng không thể chống lại khí chất này.
Thực ra Lâm Nhã Nam cũng không nhìn nổi, kính mắt này là cô ta bảo Lâm Dương chuẩn bị.
Khoảng năm phút sau, quả nhiên là có đệ tử đến đón Lâm Nhã Nam đi.
Lúc này Lâm Dương đã thu thập xong, kiểm tra xung quanh sân, thấy không có ai trông coi mình, lập tức dự định ngụy trang lân nữa, đi điều tra cơ quan của Hồng Nhan Cốc, thu thập tin tức.
Nhưng đúng lúc này.
Cốc cốc cốc.
Có người gõ cửa.
Sau đó là một giọng nói hơi khẩn trương truyền tới. “Anh Kỳ Lân, anh có ở đây không?”
Lâm Dương ngẩn ra.
Nghe giọng nói này… Là Triệu Minh Nguyệt?
Không phải là Lâm Nhã Nam được đón đi rồi sao? Triệu Minh Nguyệt còn tới đây làm gì? Lâm Dương suy nghĩ một lát, trong đầu mơ hồ biết được gì đó.
Triệu Minh Nguyệt vừa tới, Lâm Dương chắc chắn không đi được, rơi vào đường cùng, anh chỉ có thể mở cửa tiếp đón.
Triệu Minh Nguyệt đi thẳng vào sân, nhìn Lâm Dương, hơi hít vào một hơi, lạnh nhạt nói: “Anh Kỳ Lân, tôi tới đây là muốn dặn dò anh, phía trêu có quy định, không cho anh rời khỏi cái sân này, anh chỉ có thể hoạt động ở †rong sân này! Ăn, mặc, ở, đi lại của anh đều do Hồng Nhan Cốc chúng tôi phụ trách! Nếu anh dám đi ra khỏi đây nửa bước… Bất cứ người nào của Hồng Nhan Cốc đều có thể giết anh, hiểu không?”
“Cho nên tôi đang bị giam lỏng sao?”
Lâm Dương ra vẻ không vui nói.
“Đây là quy định của phía trên! Nếu anh không vừa ý, bây giờ có thể rời khỏi cốc! Tôi có thể đưa anh rời đi”
Triệu Minh Nguyệt chân chừ nói.
“Nhưng mà cô Nam là cố chủ của tôi, cô ấy đã cho tôi một số tiên lớn, tôi nhất định phải phụ trách an toàn của cô ấy!
“An toàn của cô ấy anh không cần lo, bây giờ cô ấy là đệ tử của Hồng Nhan Cốc, sau này sẽ ở đây! Anh không thể chăm sóc cô ấy cả đời được đúng không?”
“Chuyện đó thì không, nhưng mà hợp đồng chúng tôi ký có kỳ hạn, dựa theo kỳ hạn trêu hợp đồng, tôi còn phải bảo vệ cô Nam một tháng, nếu tôi rời đi trước, không chỉ thất trách với công việc, cũng khinh thường và sỉ nhục chức trách công việc của tôi! Cho nên tôi phải ở đây với cô Nam một tháng.”
“Lâu như vậy sao?”
Triệu Minh Nguyệt ngẩn ra, sau đó tiến lên vài bước, đè thấp giọng nói: “Tôi khuyên anh ở lại đây một hai ngày, rồi nhanh về đi!”
“Vì sao?”
“Anh đừng hỏi nhiều như vậy, trở về là được! Nơi này không phải nơi anh có thể ở lại!”
“Khó mà làm được, quy tắc nghề nghiệp của tôi là không thể bỏ cố chủ lại một mình rời đi
“Anh… Đúng là kẻ ngốc! Anh có biết Hồng Nhan Cốc chúng tôi là nơi nào không? Anh cho rằng nơi này là nơi một vệ sĩ như anh có thể hô mưa gọi gió à? Tôi nói cho. anh biết, nếu không phải trí nhớ của Nam sư muội vẫn còn một chút, còn nhớ rõ anh, nếu không thì anh đã sớm chết rồi!” “Mất trí nhớ sao?”
Lâm Dương cố làm ra vẻ ngạc nhiên: “Cô Nguyệt, rốt cuộc chuyện này là sao đây?”
Triệu Minh Nguyệt vội vàng che miệng lại, không biết giải thích thế nào, chỉ có thể lo lắng nói: “Anh đừng quan †âm nhiều như vậy, nhanh đi đi, nghe tôi, nếu không thì e rằng anh không đi được!”
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên