TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Chương 4132

Chương 4132

Xung quanh cửa thang máy là một nhóm giám đốc điều hành đang chuẩn bị đi xuống cầu thang, thỉnh thoảng họ nhìn lại phòng họp, một số vẫn đang thì thâm: “Ồ, anh nói cậu Lê bắt tất cả chúng ta rời khỏi, chỉ để lại anh ta và người phụ nữ đó trong phòng họp. Là anh ta định làm gì?”

“Không biết chuyện gì sao, ai mà không biết cậu Lê của chúng ta là một tay ăn chơi có tiếng! Trai đơn gái chiếc cùng nhau ở chung một phong. Ông nghĩ xem bọn họ có thể làm được gì?”

“Nhưng tôi cho rằng cô gái hung hăng, đến đây là tự tìm phiền phức rồi, xem ra cũng không phải là bạn bè gì của anh ấy!”

“Anh chưa từng nghe nói qua?

Người càng giàu càng thích những thứ kì lạ. Bọn họ nhất định phải chán ngán cái loại bình thường rồi, nên mới muốn tìm mấy cái mới mẻ thơm ngon ấy!”

“Vừa rồi không để ý sao? Hai tên vệ sĩ đó canh giữ chặt cửa. Lúc đi ngang qua, tôi nghe thấy tiếng la hét của phụ nữ từ bên trong!”

“Cái gì? Có tiếng la hét, rất náo nhiệt sao?”

“Không chỉ vậy! Vừa rồi tôi nghe thấy tiếng xé quần áo nữal”

“Không tin nổi, chơi lớn như vậy sao? Đây là văn phòng mài!”

“Vậy thì sao? Cho dù là phòng làm việc đi nữa, cũng thuộc về Tập đoàn Lê Hoa chúng ta, anh ta muốn làm gì cũng không đến phiên chúng ta nhiều chuyện ở đây…”

“Nói như vậy cũng đúng, thôi đừng nói nữa, thang máy sắp tới rồi.”

Dưới sự chú ý của một nhóm giám đốc điều hành, cửa thang máy từ từ được mở ra.

Một người đàn ông cao lớn và đẹp trai xuất hiện trước mặt họ như thế này, và bên cạnh anh ta là một người phụ nữ cao lớn mặc áo sơ mi với khí chất nổi bật.

Hai người đều rất đẹp đế thu hút, nhưng điều không hợp với vẻ ngoài hoàn hảo của họ chút nào chính là hơi thở lạnh lẽo tỏa ra từ khắp người bọn họ.

Bọn họ có lẽ không biết, khuôn mặt của Tô Lam lúc này đã bị đen lại thành miếng dán nồi, bởi vì vừa rồi cô nghe thấy lời bàn tán của các giám đốc điều hành trong thang máy.

Nói cách khác, Lâm Thúy Vân rất có thể bị Lê Chí Sơn nhốt trong phòng họp, đồng thời…

Cửa vừa mở, Tô Lam còn chưa kịp cất bước, liền nhìn thấy chung quanh một bóng đen, lao ra nhanh như chớp.

Người điều hành vừa đứng ở cửa nói chuyện phiếm, chỉ cảm thấy ánh mắt xẹt qua, lồng ngực căng thẳng, cả người đã bị Lục Mặc Thâm dùng tay không nhấc lên: “Phòng họp ở đâu?”

Khuôn mặt tuấn tú của Lục Mặc Thâm vốn đã u ám đến cực điểm, áp suất không khí xung quanh thấp đến mức khiến người ta sắp chết ngạt.

Đôi mắt lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mặt, dáng vẻ hung dữ như muốn ăn thịt người bất cứ lúc nào.

Một số giám đốc điều hành khác đã sợ hãi và lùi lại: “Anh là ai? Anh định làm gì?”

“Hỏi các người, phòng họp ở đâu?”

Lục Mặc Thâm lại tăng giọng nói, mọi người đều có thể cảm giác rõ ràng nếu không nói ra sự thật nữa, người đàn ông này rất có thể sẽ bóp chết người trước mặt.

Đọc truyện chữ Full