TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Chương 4147

Chương 4147

“Cô Mộ Mẫn Loan, tôi không nhớ chúng ta quen nhau đủ thân để cùng hồi tưởng lại quá khứ?”

Mộ Mãn Loan ngẩng đầu lên, im lặng nhìn cô ta, cô ấy dường như không có bất kỳ ý định gì, mà trực tiếp bộc lộ sự nghi ngờ trong lòng: “Giám đốc Tô, tôi nhớ rằng trước ngày hôm nay, dự án này dường như được cập bến với công ty điện ảnh Hạt Mè. Sao hôm nay đột nhiên đổi thành cô nhỉ?”

Hừ hừ, người phụ nữ này đúng là cố tình đến bới chuyện của cô mài Tô Bích Xuân khóe miệng giật giật, trong lòng gợi lên một nụ cười lạnh: “Cái này còn cần hỏi nữa không?

Đương nhiên, kế hoạch của tôi tốt hơn của công ty điện ảnh Hạt Mè, nên ông Thuy Kì Tạp đã chọn tôi. Có vấn đề gì với việc này không?”

Mộ Mãn Loan không nói chuyện, cô ấy chỉ chăm chú nhìn Tô Bích Xuân không chớp mắt.

Sau bao nhiêu năm vất vả ở nước ngoài, cảm xúc của cô ấy dường như đã lắng xuống.

Mặc dù vẫn là nữ thần quốc dân cao ngạo và lạnh lùng trong lòng mọi người, nhưng dường như cô ấy ngày càng thoải mái hơn với cảm xúc của mình.

Tô Bích Xuân lúc đầu còn rất hung hăng, nhưng bây giờ bị Mộ Mẫn Loan nhìn chăm chằm như thế này, thoạt nhìn cũng không có cảm giác gì nhiều, nhưng sau khi xem một hồi lâu, trong lòng lại cảm thấy trong lòng có chút không yên.

Bởi vì đôi mắt của cô ấy quá sắc bén, như thể trong nháy mắt có thể nhìn thấu nơi sâu nhất của trái tim người khác.

“Cô à, nếu như không có chuyện gì, thì tôi đi trước.”

Tô Bích Xuân rốt cuộc không nhịn được muốn trốn tránh, Mộ Mẫn Loan mỉm cười: “Xin mời.”

Tô Bích Xuân Thanh lạnh lùng chằm chằm nhìn cô ấy, kéo túi xách, dẫn theo trợ lý xoay người bước ra ngoài.

Tô Bích Xuân không biết Mộ Mẫn Loan đang chơi chiến thuật tâm lý với cô ta, lúc đầu cô ta chắc sẽ có chút lương tâm căn rứt, bị nhìn chằm chăm như thế này khiến cô ta cảm thấy có chút bất an.

Những trợ lý xung quanh anh dường như nhìn thấy sự lo lắng của cô ta: “Giám đốc Tô, cô không sao chứ?”

Tô Bích Xuân lo lắng đi về phía trước hai bước, đột nhiên dừng lại: “Tôi không biết tại sao, tôi luôn cảm thấy Mộ Mẫn Loan dường như biết điều gì đó.”

Cô trợ lý sửng sốt một chút, vẻ mặt có chút hoài nghỉ: “Không, cô ấy không tham gia vào vấn đề này từ đầu đến cuối, và thậm chí tôi còn nghe nói rằng cô ấy đã không gặp ông Thuy Kì Tạp trong thời gian này.”

“Không được, cô ấy nhất định phải biết chuyện. Nếu cô ấy không biết gì thì làm sao có thể nhìn tôi bằng ánh mắt vừa rồi, nhìn đến mức khiến lưng tôi tê rần!”

Sau rất nhiều năm ở nước ngoài, kỹ năng diễn xuất của Mộ Mẫn Loan gần như có thể coi là hoàn hảo.

Chỉ một cái nhìn thôi cũng đủ gieo mầm lo lắng trong lòng Tô Bích Xuân.

Nhưng tiền đề cũng là do Tô Bích Xuân đã làm gì đó sai trái nên mới cảm thấy như vậy.

“Vậy thì chúng ta phải làm gì bây giờ? Cuối cùng chúng ta cũng đã đến lúc này. Nếu buổi ký kết bị phá hỏng vì cô ấy làm loạn, thì cậu Lê nhất định sẽ tìm chúng ta tính sổi”

Một tia quỷ quyệt lóe lên trong mắt Tô Bích Xuân: “Vì nhà và xe đều năm trong tay tôi nên tôi tuyệt đối không thể giao lại. Chỉ cần cô ấy là người thì nhất định phải có điểm yếu. Điểm yếu trước đây của Mộ Mân Loan là Tô Duy Nam. Bây giờ tính mạng của Tô Duy Nam chết hay sống đều không rõ. Nhìn chằm chằm vào thứ gì đó sau đó nghĩ ra một cách. “

“Đúng.”

Tô Bích Xuân vội vàng lên xe, nhanh chóng rời khỏi khách sạn.

Khi Mộ Mẫn Loan đến ga ra dưới tầng hầm, Asius và những người khác đã đợi khoảng năm phút.

Đọc truyện chữ Full