“Mai Tuyết Hương! Em nói linh tỉnh gì thế?”
Trịnh Mai Anh tức giận trừng cô ta: “Em đang nói chị đổ oan cho anh ta sao?”
“Mai Anh sư tỷ, chị vốn đang đổ oan cho anh ấy mài! Chẳng lẽ những lời em nói không đúng sao?”
Mai Tuyết Hương càng nghiêm túc nói.
“Em..”
Trịnh Mai Anh tức tới mức không trả lời được.
Những đệ tử này không phải kẻ ngốc, hiểu rõ nguyên nhân mọi chuyện.
Nếu đám người Trịnh Mai Anh cùng chỉ và xác nhận là Lâm Dương, tất nhiên là bọn họ có thể dẫn đi.
Nhưng bây giờ Mai Tuyết Hương lại biện hộ giúp Lâm Dương, nếu bọn họ tùy tiện mang đi, một khi phía trêu trách tội xuống, bọn họ cũng không dễ giải thích.
“Sư tỷ, đừng nên tham dự vào vũng nước đục này!”
Một người ở bên cạnh nhắc nhở đệ tử dẫn đầu.
Đệ tử kia gật đầu, liếc mắt nhìn gương mặt vô cùng tuấn †ú của Lâm Dương, cũng có chút không đành lòng, hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: “Nếu anh ta không liên quan tới việc này, vậy thì mọi người đi chấp hành nhiệm vụ đi, chúng ta đi!”
Dứt lời, liền dân một đám người rời đi.
“Sư tỷ! Sư tỷ!”
Trịnh Mai Anh vội vàng kêu lên, nhưng đối phương đã không để ý tới cô ta rồi.
Lúc này vẻ mặt Trịnh Mai Anh bình tĩnh, trừng Mai Tuyết Hương và Lâm Dương một cái, buồn bực tiến về phía trước.
Đội ngũ tiếp tục tiến lên.
“Cảm ơn”
Lâm Dương nhỏ giọng nói với Mai Tuyết Hương. “Không cần cảm ơn tôi, tôi chỉ ăn ngay nói thật thôi, nhưng mà cho dù như vậy, anh cũng không sống được lâu đâu!”
Vẻ mặt Mai Tuyết Hương không đổi nói.
“Vậy thì chưa chắc”
Lâm Dương mỉm cười.
Cả Hồng Nhan Cốc rơi vào trong hỗn loạn.
Nhưng chuyện này không liên quan tới đội của Trịnh Mai Anh.
Hiện giờ nhiệm vụ của bọn họ là đến trước cấm địa, sau đó viện cớ khiến Lâm Dương đến chô quái nhân kia, mượn tay quái nhân diệt Lâm Dương, sau đó bọn họ lại trở về phục mệnh.
Như vậy là được rồi.
Cửa vào cấm địa là một vùng rừng rậm u ám.
Nơi này xem như là phần đuôi của cửa cốc.
Cánh rừng vô cùng dày đặc, ánh trăng đều không chiếu vào được.
Mấy cô gái nhìn rừng rậm, đều có chút sợ hãi không dám đi vào.
“Kỳ Lân!”
Trịnh Mai Anh liếc mắt nhìn Lâm Dương, hừ lạnh nói: “Anh đi trước dân đường đi!”
“Cô à, tôi không biết đường mài!”
Lâm Dương nói.
“Sợ cái gì? Chúng tôi ở phía sau anh, sẽ dạy anh đi như thế nào! Nhanh đi đi”
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên