Đám Trịnh Mai Anh cùng tụ lại.
“Làm sao có thể?”
“Sư tỷ, bên đó căn bản không có cỏ Dạ Quang mà?” “Anh ta lấy đâu ra thế?”
Mọi người vô cùng kinh ngạc.
Trịnh Mai Anh cũng cảm thấy rất kỳ lạ.
“Đúng là cỏ Dạ Quang… Nhưng mà ở trên đường đó… Căn bản chưa từng thấy cỏ Dạ Quang mài!”
Trịnh Mai Anh lẩm bẩm một câu, liếc nhìn Lâm Dương: “Đây thật sự là anh hái sao?”
“Đương nhiên! Bên kia có rất nhiều, nếu các cô không †in, tôi có thể dẫn các cô tới đó xem”
Lâm Dương cười nói.
Nghe thấy những lời này của Lâm Dương, đám Trịnh Mai Anh sợ tới mức toàn thân run rẩy, gương mặt cả đám vô cùng khó coi. Một lát sau, bọn họ vội vàng xua tay.
“Không cần, không cần!”
“Có một cây cỏ Dạ Quang là đủ rồi, không cần hái nữa
” “Đúng vậy đúng vậy… Mấy người vội vàng nói.
“Vậy sao… Được rồi, các vị, cỏ Dạ Quang đã hái về rồi, như vậy có phải là chúng ta có thể trở về rồi hay không?” Lâm Dương cười hỏi.
“Đâu dễ dàng như vậy?”
Trịnh Mai Anh hừ lạnh một tiếng, mở miệng nói: “Còn có nhiệm vụ muốn giao cho anh làm! Anh lại đi con đường vừa rồi, tiếp tục đi về trước bốn năm phút, có một loại thảo dược tên là hoa Ma Du, anh đi hái tới đây!”
“Lại đi con đường đó sao?”
Lâm Dương liếc mắt nhìn đám người này một vòng, không nhịn được nói: “Nhưng mà cô à, tôi thấy hai tay các cô trống trơn, không đi hái thuốc sao? Vì sao các cô luôn bảo mình tôi đi hái thuốc?”
“Anh nói mấy lời vô nghĩa làm gì? Bảo anh đi thì anh cứ đi đi! Nếu anh không muốn đi, vậy thì trở vê, nhưng chúng tôi sẽ dựa theo quy củ trừng phạt Lâm Nhã Nam!” Trịnh Mai Anh hừ lạnh nói.
Lâm Dương làm bộ như không cam lòng, nghiến chặt răng, cuối cùng thở dài một hơi, xoay người đi con đường lúc trước.
Đám người Trịnh Mai Anh đứng tại chỗ nhìn anh rời đi. Một lúc lâu sau, bóng dáng Lâm Dương biến mất dưới ánh trăng mông lung.
Lúc này mọi người mới nhẹ nhàng thở ra.
“Sư tỷ, chuyện này là sao đây? Vậy mà tên kia thật sự hái được cỏ Dạ Quang… Em nhớ rõ bên đó căn bản không có cỏ Dạ Quang mài Hơn nữa hoàn cảnh ở nơi đó không thích hợp sinh trưởng cỏ Dạ Quang!”
Đệ tử ở bên cạnh vội vàng nói.
“Hơn nữa ở hướng đó… Anh ta đến gân rồi, vậy mà không làm kinh động quái nhân kia… Quá kỳ lạ rồi..” “Sao có thể như vậy được?”
“Chẳng lẽ quái nhân kia không có ở đó?”
“Không rõ lắm!”
“Sư tỷ, bây giờ chúng ta nên làm gì đây?”
Mọi người nhao nhao nhìn về phía Trịnh Mai Anh.
Trịnh Mai Anh chần chừ một lát, hừ lạnh trâm giọng nói: “Chúng ta lại đợi thêm một lát nữa, chị không tin vận may của người này tốt tới mức ấy! Lúc này còn có thể bình yên trở vê!”
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên