“Anh đúng là lợi hại, lúc trước Trịnh Mai Anh kia rất hung dữ, bây giờ ánh mắt nhìn anh đã dịu dàng hơn không ít! Cô ta chắc chắn có ý với anh rồi”
Lâm Nhã Nam cười nói.
“Được rồi, đừng nói những lời vô nghĩa như vậy, tôi hỏi cô, sau khi tôi tiến vào cấm địa, tình hình của Hông Nhan Cốc thế nào?”
Lâm Dương hỏi.
Vẻ mặt Lâm Nhã Nam nghiêm túc hơn không ít: “Lâm sư huynh! Người tập kich thánh nữ… Có phải là anh hay không?”
“Là tôi”
Lâm Dương lắc đầu: “Tôi sơ suất quá, không thể tìm được cốc chủ của Hồng Nhan Cốc, nếu có thể giết chết người này, mọi chuyện sẽ kết thúc!”
“Cũng không dễ dàng như vậy! Sau khi anh rời đi, Hồng Nhan Gốc gần như tiến hành lục soát toàn bộ, chỉ riêng ở chỗ tôi, đã có bảy nhóm người tới truy tìm tung tích của anh! Thiếu chút nữa lật chuyển tôi mấy lần, nhưng mà bọn họ không thể ngờ được, hung thủ đã ở trong cấm địa rồi”
Lâm Nhã Nam cười nói.
“Nhưng mà đáng tiếc, bây giờ thất bại, bọn họ chắc chắn sẽ cảnh giác hơn, còn muốn ra tay lần nữa, e rằng không dễ như vậy!”
Lâm Dương nằm ở trêu giường, không muốn nghĩ tiếp nữa, nghiêng đầu ngủ say.
Hôm sau Lâm Dương dậy từ sớm, đổi thuốc ở trêu người, ngồi trong sân hít thở.
Vết thương trêu người vốn đã đỡ hơn, anh vốn không bị thương gì, lúc trước khi đấu với dã nhân, những chỗ bị thương đều là vị trí thông thường, anh chỉ diễn cho đám người Trịnh Mai Anh xem mà thôi.
Cốc cốc cốc! Lúc này có người tới gõ cửa.
Lâm Dương nhướng mày, đi qua mở cửa, thì thấy Triệu Minh Nguyệt tiến vào.
“Vậy mà anh có thể còn sống trở về, đúng là kỳ tích!” Cô ta đánh giá Lâm Dương từ trêu xuống dưới một vòng nói.
“Có chuyện gì không cô Nguyệt?”
“Thánh nữ muốn gặp anhI”
Triệu Minh Nguyệt trầm giọng nói.
“Thánh nữ?”
Lâm Dương hơi ngẩn ra.
“Đừng nói linh tinh nữa, nhanh đi theo tôi đi, nếu tới muộn vậy thì xong đời rồi!”
Triệu Minh Nguyệt nắm lấy cánh tay Lâm Dương kéo ra ngoài, đi thẳng tới lầu các kia ở trong Hồng Nhan Cốc. Tòa nhà chỗ tối qua chiến đấu kịch liệt đã bị phá thành mảnh nhỏ, vô cùng lộn xôn.
Lượng lớn người của Hồng Nhan Cốc đang tiến hành công việc xây dựng lại.
Cho nên chỗ làm việc của thánh nữ cũng được chuyển đi.
Lâm Dương ngắm nhìn tòa lầu các trước mặt, trong lòng không khỏi cảm khái.
Tuy tòa nhà trước mặt theo hình thức lầu các, nhưng nó rất to, to hơn lầu các thông thường gấp bội lần, từng tầng giống như cung điện, vô cùng khí phái to lớn.
Triệu Minh Nguyệt đi tới trước cửa, lập tức quỳ một gối. “Báo cáo thánh nữ, đã dẫn Kỳ Lân tới rồi!”
“Để anh ta vào đi!”
Trong đại sảnh truyền đến giọng nói rét lạnh thấu xương Đúng là giọng nói của thánh nữ.
“Dạ! Thánh nữ!”
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên