Mấy đệ tử vội vàng tiến lên.
“bi, dẫn bọn họ đến ao thánh, đi qua lần nữa!”
Thánh nữ nói.
“Dạ”
Các đệ tử lập tức tiến lên, dẫn mấy người rời đi.
“Cái gì? Sắc mặt đám phụ nữ thay đổi, vốn định vùng vẫy, nhưng nhìn vẻ mặt lạnh nhạt và lãnh khốc của thánh nữ, không ai dám hé răng.
Xem ra thánh nữ vân đang hoài nghí mức độ trung thành của bọn họ.
Nhưng nếu tẩy trừ trí nhớ, thì không tồn tại những điểm này rồi.
Bởi vì mấy người phụ nữ đều chịu được ao thánh cải tạo cơ thể, cho nên cơ bản không có nguy hiểm tới tính mạng, nhưng đối với tốn thương đại não và trí nhớ không nhỏ, chuyện này gân như trùng tố lại! Nhưng may mà trước khi đi Lâm Dương đã châm cứu cho bọn họ, cũng để lại thuốc, bởi vậy bọn họ không khẩn trương lắm.
“Thật đúng là bác sĩ Lâm, quả nhiên liệu sự như thân! Lúc này xem như chúng ta tránh được một kiếp rồi!”
Trịnh Mai Anh nhỏ giọng nói.
Tuy mất trí nhớ tạm thời không chết được, nhưng bọn họ không nguyện ý trở thành tượng gỗ, để mặc Hồng Nhan Cốc điều khiển nữa, không biết lúc nào đó còn thành vật hi sinh của Hồng Nhan Cốc.
Cô ta muốn giữ lại nhận thức của mình đối với Hồng Nhan Gốc! Cô ta muốn nhớ kỹ những người vô cùng quan trọng đối với cô tai Cô ta, muốn chân chính sống sót! Xử lý đám người Trịnh Mai Anh xong, thánh nữ lập tức chạy tới cửa vào cấm địa.
Lối vào nước không lọt qua được.
Mà ở sâu trong cấm địa, thì vô cùng yên tĩnh.
Một bóng người giẫm lên bùn lầy, đi dọc theo con đường nhỏ đi vê phía trước.
Cộp cộp! Lúc này, âm thanh kỳ lạ truyên ra, bóng người dừng lại.
Anh ngẩng đầu, chỉ thấy ở tận cùng con đường nhỏ, là một người toàn thân đầy bụi đất vô cùng chật vật.
“Tôi nhớ rõ cậu, không phải là cậu đã chạy thoát rồi sao? Vì sao còn dám tới đây? Xem ra cậu quyết tâm muốn chết ở trong tay tôi?”
Người chật vật kia lạnh nhạt nói.
Ánh trăng chiếu lên mặt hai người, có thể nhìn ra được hai người này là Lâm Dương và quái nhân.
“Các hạ, tôi muốn bàn một chuyện với ông”
Lâm Dương nói.
“Đáng tiếc tôi thích nói với người chết! Cậu chết trước rồi nói saul”
Quái nhân la lên, trực tiếp xông tới, một tay hóa móng, đào. về phía ngực Lâm Dương.
Ra tay là sát chiêu! Hoàn toàn muốn đẩy Lâm Dương vào chỗ chết! Nhưng Lâm Dương không hề kich động, trực tiếp mở miệng: “Tôi không phải là người của Hồng Nhan Cốc!” “Tôi biết, Hồng Nhan Cốc không nhận đàn ông, nhưng như vậy thì sao? Cho dù cậu không phải là người của Hồng Nhan Cốc, cũng chắc chăn có liên quan tới người nào đó của Hồng Nhan Cốc! Chỉ cần là người liên quan tới Hồng Nhan Cốc, đều nên bị giết!”
Quái nhân hét lên, gương mặt dữ tợn và tàn nhấn.
Nhưng ngay lúc ông ta sắp tới gân Lâm Dương, Lâm Dương lại nói: “Cho dù là kẻ địch của Hồng Nhan Cốc, ông cũng giết sao?”
Chỉ trong nháy mắt, cơ thể quái nhân cứng đờ, dừng lại. Dưới mái tóc xõa tung, đôi mắt ông ta lạnh lùng nghi ngờ nhìn Lâm Dương.
“Cậu nói cái gì?”
“Tôi nói, cho dù là kẻ địch của Hồng Nhan Cốc, ông cũng qiết sao?”
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên