“Bái kiến cốc chủ”
Mọi người nhao nhao quỳ một gõi, lạy vê phía truyền ra giọng nói, mỗi người đều vô cùng thành kính.
Thánh nữ cũng không ngoại lệ.
“Sư muội?”
Quái nhân dừng tay, nhìn chằm chằm phía truyền ra giọng nói, đôi mắt dưới mái tóc xõa tung tràn ngập thù hận và lửa giận.
Chỉ thấy chỗ truyền ra giọng nói tỏa ánh sáng trắng, sau đó một người phụ nữ toàn thân tỏa ra hào quang bay tới. Người phụ nữ này có mái tóc bạc, nhưng bộ dạng không già nua chút nào, mặc một bộ đồ trắng, đạp không mà đến, giống như tiên nhân từ trêu trời hạ xuống, khiến người ta thán phục mà có vẻ thần bí.
Rất nhiều đệ tử của Hông Nhan Cốc nhìn bóng người kia, trong mắt đều là thành kính, vô cùng kich động, càng có nhiều người không ngừng bái lạy, giống như gặp được thần tiên sống.
Bà ta đứng trêu một đỉnh núi, từ trên cao nhìn xuống quái nhân kia.
“Sư huynh, đã lâu không gặp!”
“Đúng vậy, không ngờ tới mấy năm không gặp được bà, bà càng ngày càng trẻ tuổi, mà tôi đã đầy mặt gió sương, không ngừng già nua”
Quái nhân cười nói, trong giọng nói đều là cảm khái.
“Ông có biết chuyện này chứng minh cho cái gì không? Chứng minh quyết định năm đó của tôi là chính xác! Ông, cho dù thế nào cũng chỉ là một người phàm tục! Mà tôi… Đã chạm vào ngưỡng cửa lớn, tôi hóa tiên!”
Cốc chủ của Hồng Nhan Cốc kiêu ngạo nói.
“Hóa tiên?”
Quái nhân liên tục cười mỉa: “Sư muội, bà đã u mê quá rồi! Trêw thế giới này căn bản không tôn tại thần tiên gì đó! Bà và tôi đều như nhau, đều chỉ là người bình thường! Bà cũng sẽ sinh lão bệnh tử, đừng tự lừa mình dối người nữa!” “Phàm nhân không biết gì, đúng là khiển người †a buồn cười”
Cốc chủ của Hồng Nhan Cốc lắc đầu.
“Bà vẫn cố chấp như vậy! Ha ha, không biết bà tu luyện đến bản lĩnh như bây giờ, đã hại chết bao nhiêu người? Chắc. chắn không ít đúng không?”
“Sư huynh! Ông đã đi ra rồi, vậy chúng ta kết thúc mọi chuyện đi, tôi sẽ đích thân kết thúc tính mạng của ông, sau đó lập một ngôi mộ giúp ông!”
Cốc chủ của Hồng Nhan Cốc nói.
“Sao thế? Bà không định ăn tôi nữa à?”
Quái nhân cười hỏi.
“Đã không cần nữa”
“Không cần?”
Quái nhân sợ run lên, giống như nghĩ tới chuyện gì đó, đôi mắt nheo lại: “Xem ra bà bắt được một người có thể chất xấp xỉ với tôi mà ăn người đó, đúng không?”
“Ông đã gần thành người chết, cần gì phải hỏi nhiều như vậy? Sư huynh, niệm tình chúng ta quen nhau nhiều năm, tôi sẽ cho ông 10 giây, 10 giây sau ông không giết được tôi, tôi chỉ có thể tháo đầu ông ra rồi!”
Cốc chủ của Hồng Nhan Cốc nói.
“10 giây? Còn cân thời gian dài như thế .
ttliriepn đệ tia th bat sao? Cho tôi 1 giây, tôi cũng có thể giết bài”
Đôi mắt quái nhân trở nên dữ dằn, gầm nhẹ một tiếng xông tới, một bàn tay vươn về phía cổ của cốc chủ Hồng Nhan Cốc.
Tốc độ của ông ta rất nhanh, gân như nhanh như tia chớp, ngay cả bóng dáng đều khó có thể nắm giữ.
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên