TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Chương 4170

Chương 4170

Tô Duy Nam không còn ở bên cô ta, Mộ Nhất Vi chính là sinh mệnh của cô ta.

Nếu đổi lại là những chuyện khác, Mộ Mãn Loan có lẽ còn có thể bình tĩnh để giải quyết vấn đề, nhưng chỉ cần đề cập đến chuyện của Mộ Nhất Vi, cô ta liền trở nên hỗn loạn, hoang mang lo sợ.

Làm một người mẹ, hiện tại tâm tình của Tô Lam cùng Mộ Mẫn Loan giống nhau, cô không có biện pháp gì, chỉ có thể hướng ánh mắt về phía chồng, mong nhận được sự giúp đỡ từ anh.

Quan Triều Viễn tiến lên an ủi hai người: “Yên tâm đi, nếu như biết người đứng sau chuyện này là ai, vậy thì chuyện tìm người sẽ rất đơn giản. Hai người đừng lo lăng, chuyện này cứ giao cho anh xử lý, được chứ?”

Hai người Tô Lam cùng Mộ Mẫn Loan chân tay luống cuống, chỉ có thể gật đầu.

Đối diện với video, giọng nói của Tô Bích Xuân đột nhiên trở nên cực kỳ thảm thiết.

Cô ta vô cùng nghỉ ngờ nhìn hai người ở đối diện màn hình, nhưng toàn bộ sự chú ý của cô ta không phải ở trên người của Mộ Mẫn Loan mà là một cậu bé vô cùng xinh đẹp.

Chỉ cần nhìn vào khuôn mặt và ngoại hình này thì cậu bé trông giống Quan Triều Viễn đến tám phần.

Lúc trước Tô Bích Xuân cũng đã điều tra qua Tô Lam.

Cô ta biết mọi mọi thứ về tình hình hiện tại của Tô Lam, cũng như việc có ba đứa nhỏ ở trường học, lớn lên trông như thế nào, tên là gì, mọi thông tin cô ta gần như là nắm hết trong tay.

Mà đối diện với video, cậu bé này không phải là con của Quan Triều Viễn hay sao?

Đúng thật là Tô Bích Xuân muốn làm cho Mộ Mãn Loan ngoan ngoấn nghe lời, chỉ là bây giờ cô ta sẽ không có ý định động đến Triều Viễn.

Ở nước Thiên Hoàng, Quan Triều Viễn có rất nhiều thế lực, ngay cả Lê Chí Sơn cũng chỉ có thể sánh ngang với anh ta.

Không ai dám nói Lê Chí Sơn nắm chắc một trăm phần trăm mà đánh bại được anh.

Ngay cả lần này hợp tác với Mq, Lê Chí Sơn tuyệt đối không thể vì cô ta mà gây khó khăn cho Quan Triều Viễn.

“Có phải là anh bị điên rồi không?

Tôi yêu cầu anh trói Mộ Mãn Loan, tại sao anh lại trói cả đứa trẻ này đến đây?”

Giọng nói của Tô Bích Xuân trở nên méo mó, phẫn nộ và sợ hãi.

Kẻ bắt cóc trong đoạn video trò chuyện cũng ở trong trạng thái bàng hoàng: “Đúng vậy, tôi vốn chỉ định trói cô gái nhỏ này lại, nhưng không hiểu sao cậu bé này cứ đi theo tôi.”

“Tôi sợ sẽ xảy ra sơ hở vậy nên mới trói cậu bé này lại rồi mang về đây.”

“Cô Tô, cô đừng hoảng sợ, đây không phải là lần đầu tiên tôi làm chuyện như thế này, tôi đã cân nhắc kỹ lưỡng rồi.”

Nhìn thấy kẻ ngu ngốc này còn nói chuyện với vẻ mặt không sao cả, Tô Bích Xuân suýt chút nữa tức đến nôn ra máu: “Đồ ngu dốt, mẹ nó, anh có biết đứa nhỏ mà anh bắt là con của ai không?”

“Nó là con trai của tổng giám đốc tập đoàn Lệ thiên!”

“Nếu như anh ta điều tra ra được là chúng ta bắt cóc nó, hai người chúng ta chỉ có chết.”

“Đồ óc heo, anh có biết là anh đang kéo hai chúng ta xuống nước không hả?

Đọc truyện chữ Full