TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Chương 4194

Chương 4194

“Chồng à, nói cho em biết đây không phải của Tử Việt và Nhất Vi đúng không? Anh nói cho em biết, anh nói cho em biết đi!”

Tô Lam luôn miệng lên tiếng truy hỏi, trong lòng cô bắt đầu mất khống chế.

Cô dùng sức kéo kéo vạt áo của Quan Triều Viễn, dùng sức lắc lắc, dường như muốn anh cho mình đáp án.

Cô biết rõ thứ được đựng trong chiếc hộp kia chính là hai đầu ngón tay của trẻ em.

“Tại sao? Tại sao là như thế? Tại sao bọn họ lại tàn nhẫn như thế?”

Tô Lam không có cách nào có thể tưởng tượng nổi việc hai đầu ngón tay này là của Quan Tử Việt và Mộ Nhất Vi.

Hai đứa nhỏ cùng lắm cũng chỉ là hai đứa trẻ ba bốn tuổi, rốt cuộc là sao tên bắt cóc kia có thể nhãn tâm xuống tay như thế chứt “Em muốn giết cô ta, em muốn gi.ết ch.ết Tô Bích Xuân!”

Phải biết rằng ngoại trừ Quan Triều Viễn thì ba đứa bé chính là thứ mà không ai có thể động vào của Tô Lam.

Thế mà hôm nay lại có người dám gây tổn thương đến con trai của cô, chút lý trí cuối cùng của cô đã hoàn toàn biến mất.

Cả người Tô Lam giống như một người điên, cô lao thẳng ra ngoài.

Thế nhưng cô còn chưa đi được mấy bước thì đột nhiên cảm thấy sau ót mình truyền tới cảm giác đau nhói.

Ngay sau đó hai mắt cô tối sâm lại, mềm nhũn ngã vào lòng Quan Triều Viễn.

“Lâm Mộc, thay tôi trông chừng cô ấy, mau đỡ cô ấy lên lầu nghỉ ngơi đi, không cho phép cô ấy đi đâu cả.”

Quan Triều Viễn lạnh lùng lên tiếng, cả người anh tản ra khí thế lạnh lẽo giống như vừa từ địa ngục trở về.

Lâm Mộc vội vàng gật đầu, đỡ Tô Lam đã bất tỉnh lên phòng ngủ trên lầu hai.

Mộ Mãn Loan ở bên cạnh cũng ngẩn người một lúc lâu mới hoàn hồn, cô ta mơ mơ màng màng mở bắt, gương mặt trở nên vô cùng sắc bén.

Cô ta ểu oải nằm lên ghế salon, thậm chí không dám nhìn về phía chiếc hộp kia nữa.

Cô ta im lặng rơi nước mắt.

Lúc này cô ta chỉ mong người bị bắt cóc chính là mình.

Mộ Nhất Vi còn nhỏ như thế, việc đó đau đớn như vậy, sao tên bắt cóc kia có thể tàn nhẫn như thết Anh ta muốn bao nhiêu tiền cũng được, cho dù có táng gia bại sản cô ta cũng sẵn lòng trả cho anh tal Thế nhung tại sao anh ta lại chẳng nói chẳng rằng gì mà làm tổn thương đến con gái của cô taI Lúc này Mộ Mãn Loan vô cùng mong muốn Tô Duy Nam ở bên cạnh mình.

“Nhất Vi…”

Mộ Mãn Loan đau khổ ôm mặt, vô cùng tự trách khóa òa lên: “Thật xin lỗi con, đây đều là lỗi của mẹ, mẹ không chăm sóc cho con thật kỹ, thật xin lỗi, vô cùng xin lỗi…”

Dưới tiếng khóc nghẹn ngào của Mộ Mẫn Loan, chân mày của Quan Triều Viễn càng nhíu chặt hơn.

Quan Triều Viễn theo bản năng đi về phía trước, nhìn chiếc hộp dính đầy máu đang đặt trên bàn trà.

Anh xem xem cẩn thận một hồ, phát hiện hai đầu ngón tay kia tựa như có gì đó không đúng.

Đọc truyện chữ Full