Đám đệ tử khác thúc giục.
Áp lực của đám Triệu Minh Nguyệt tăng lên gấp bội, nhưng bọn họ không có lựa chọn, không đi cũng chết, cho nên run rẩy đi tới chỗ Lâm Dương.
“Bác sĩ Lâm, đây là gương mặt thật của anh sao?”
Triệu Minh Nguyệt vừa tới gần, vừa nén lệ lớn tiếng hỏi. Lâm Dương gian nan ngẩng đầu nhìn cô ta, nhưng không có khí lực nói chuyện. “Không nghĩ tới cuối cùng Triệu Minh Nguyệt tôi phải chết cùng một chỗ với anh… Tuy anh lừa tôi, nhưng đã không quan trọng, bác sĩ Lâm, anh đừng trách tôi!”
Vành mắt Triệu Minh Nguyệt đỏ lên, lớn tiếng nói, sau đó hít sâu một hơi, nên bước khẽ đạp, rút kiếm xông tới.
“Thân Quân!”
“Đi cứu Thân Quân!”
“Dừng tay!”
Đám Nguyên Tỉnh ở bên ngoài không ngồi yên được, khàn giọng gào thét định xông vào.
“Đâu đứng lại cả đi, các người cố chấp đi cứu, chỉ là chịu chết, đi càng nhiêu người, người chịu chết cũng càng nhiêu!”
Tào Đức Duy la lên.
Nhưng một số người của Đông Hoàng Giáo mặc kệ, liên tục xông vê phía bên kia.
Dù sao Đông Hoàng Thân Quân là giáo chủ của bọn họ, là tín ngưỡng của bọn họt! Sao bọn họ có thể ngồi yên nhìn giáo chủ gặp nạn? Nhưng cho dù bọn họ đi vào, cũng không có khả năng cứu được Lâm Dương ra.
Trái lại, cốc chủ của Hồng Nhan Cốc rất thích thú nhìn những người này chui đầu vô lướt! Nhưng mà đúng lúc này. Vùi Một cơn gió đen thổi qua, chỉ trong nháy mắt đã xông vào giữa tường sắt, sau đó lại như một cơn gió thoát ra. Râầm! Tường sắt trực tiếp khép lại, phát ra tiếng nổ như sấm chớp.
Hồng Nhan Cốc chấn động rồi.
Triệu Minh Nguyệt còn chưa xông vào, đầu đã bị đập vào tường sắt, ngã xuống đất.
Người của Đông Hoàng Giáo đều dừng lại.
“Hửm?”
Cốc chủ của Hồng Nhan Cốc vội vàng nhìn giữa tường sắt. Tường sắt đã khép lại.
Nhưng… Căn bản không có máu tươi chảy ra.
Không thích hợp! Nhất định là bác sĩ Lâm chưa chết! Chắc chắn có liên quan tới cơn gió vừa rôi! Vẻ mặt cốc chủ của Hông Nhan Cốc âm trâm nhìn bên ngoài cốc.
Chỉ thấy trêu sườn núi nhỏ ngoài cốc xuất hiện hai bóng người.
Trong đó một người là Lâm Dương.
Mà một người khác là ông cụ mặc áo bào đen râu dài phiêu phiêu.
Vậy mà là Phong Thanh VũI “Cái gì? Sư phụ?”
Lâm Nhã Nam ở trong cốc nhìn thấy bóng người kia, lập tức u mê tôi.
“Phong Thanh Vũ?”
“Sao lại thế này? Trong khoảng thời gian trước người này tới gây chuyện, không phải đã bị chúng ta xử quyết rôi sao?”
“Vì sao ông ta còn sống?”
Rất nhiêu người ở trong cốc cũng có vẻ mặt kinh ngạc.
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên