Khố Lợi Á hừ lạnh một tiếng, khí tức cao giai ác ma trên người hắn tức thì bộc phát, hắn mở miệng nói câu đầu tiên liền khiến Á Khắc giật mình hoảng hốt: "Robin đã chết!" Á Khắc sợ hãi hỏi: "Không thể nào! Đêm qua hắn còn uống rượu với ta mà…".
"Không chỉ Robin, ta cũng suýt chút nữa mất mạng!" Khố Lợi Á ánh mặt lạnh lùng nói tiếp, "Ta nghe Robin nói đã từng gặp qua ngươi, có phải ngươi đem tin tức ta trở về báo cho Ban Nạp Khắc hay không?".
"Không! Ta không có!" Á Khắc bị khí tức mạnh mẽ và sát khí của Khố Lợi Á làm cho hoảng sợ, vội vàng giải thích: "Bẩm đại nhân, xin hãy tin tưởng ta, ta lấy danh dự dòng họ ra thề, tuyệt đối chưa từng tiết lộ tin tức này cho bất kỳ ai!" Á Khắc quả thật không có nói tin tức này ra ngoài, hắn chỉ dùng nó uy hiếp Robin cho hắn đồ ăn và rượu miễn phí mỗi ngày thôi.
"Ngươi ở trong đoàn có nghe thấy tin tức ta trở về không?" Khố Lại Á lại hỏi tiếp.
"Không có" Á Khắc suy nghĩ rồi trả lời.
Khố Lợi Á bộ dạng bị thương chưa lành, ho khan vài tiếng nói: "Nhất định là tên hỗn đản Ban Nạp Khắc phong toả tin tức, hắn muốn giết chết ta mà!".
"Ban Nạp Khắc đại nhân muốn giết ngươi?" Giác ma ban nãy nghe thấy tên Ban Nạp Khắc đã cảm thấy có điểm không thích hợp, hiện giờ nghe Khổ Lợi Á chính mình nói ra, nhất thời kinh hãi.
"Tên kia rõ ràng đã vạch mưu để ta trúng kế, lần trước dồn ta chạy về Tây Lang sơn hẳn là cũng nằm trong kế hoạch này!" Khố Lợi Á cười lạnh nói: "Hiện giờ ngươi cũng biết chuyện, hắn thế nào cũng sẽ tìm đến ngươi, ta không ngại nói luôn, Robin chính là chết trong tay hắn".
Robin bị Ban Nạp Khắc giết chết? Á Khắc bị hù chảy cả mồ hôi lạnh, chuyện hắn và Robin qua lại những người trong đội phòng vệ đều biết, Ban Nạp Khắc nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn. Một đỉnh cao giai ác ma muốn giết một tiểu lâu la trung giai như hắn quả thực dễ như bóp chết một con sâu.
"Ở đây là địa bàn của hắn, nếu ngươi đi tố giác cho người khác, sợ rằng còn chết nhanh hơn", Khố Lợi Á trầm ngâm nói, "Nếu muốn giữ cái mạng nhỏ của ngươi, chỉ có một biện pháp" Khố Lợi Á xuất ra một phong thư, thấp giọng dặn dò vài câu, Á Khắc vội vàng gật đầu.
"Ngươi không cần len lén xem thư, trên phong thư có một loại ma pháp đặc biệt, nếu ngươi dám mở ra ta liền biết ngay lập tức!".
"Đại nhân cứ yên tâm!" Sự tình liên quan đến sinh tử, A Khắc lập tức phát thề độc, tận tâm tiếp nhận tín thư, cẩn thận cất vào người.
"Tốt lắm, từ giờ ngươi là thân vệ của ta, đêm nay không thể quay về cứ điểm của ngươi nữa, nếu không nhất định sẽ nguy hiểm đến tính mạng", trên tay Khổ Lợi Á liền xuất hiện một túi tiền, "Ở đây có ba mươi hắc tinh tệ, ngươi lấy ba hắc tinh tệ sang Hoa Lạc lữ quán đối diện thuê phòng, thành thành thật thật ở trong đấy một đêm, không để được xảy ra chuyện gì, nhất là không được sinh sự hay đi tìm nữ nhân! Chỉ cần ngày mai hoàn thành nhiệm vụ là chúng ta có thể bảo mệnh, phần tiền còn lại tất cả cũng là của ngươi!".
Á Khắc mừng rỡ mở túi tiền ra xem, bên trong quả thật có rất nhiều hắc tinh tệ, lúc này lấy ra ba hắc tinh tệ sử dụng nhưng mắt vẫn không rời những hắc tinh tệ còn lại trong túi, hắn khom người hành lễ rồi xoay người rời đi.
Khố Lợi Á đứng ở đầu ngõ chăm chú nhìn giác ma bước vào lữ quán đối diện, tướng mạo hắn lúc này cũng dần dần phát sinh biến đổi, trở thành bộ dạng của một ám tinh linh, đương nhiên, đây cũng không phải là hình dạng thật của hắn.
"Gió, sắp nổi lên" Ám tinh linh vuốt vuốt mái tóc dài, nhìn đám mây đang nhẹ trôi trên bầu trời đêm, thản nhiên nói một câu.
Ngày hôm sau. Tiết trời trong xanh, thỉnh thoảng thổi đến từng cơn gió nhẹ, cũng hiếm thấy gió to, dường như cố tỏ rõ hôm nay là một ngày không tầm thường. Hôm nay là đại thọ lần thứ sáu trăm mười của lão trưởng trấn Khảm Đức, nhưng canh phòng ở trấn vẫn không vì bầu không khí vui vẻ này mà lơi lỏng.
Những người có thân phận ở trấn sớm đã đến phủ phủ chúc mừng, tỷ như đội trưởng phòng vệ Rose, đoàn trưởng Huyết Sắc Hộ Vệ đoàn – Ban Nạp Khắc.
Trấn Lai Á này là một địa phương tốt, lão Khảm Đức ở đây đảm nhận chức trấn trưởng cũng đã gần chín năm, tuy rằng nơi này còn lâu mới bằng đế đô phồn hoa, nhưng so với ở đế đô làm cái đuôi phải nhìn sắc mặt quan lớn mà hành sự thì thà làm vương ở trấn lý xa xôi này còn hơn.
Trấn Lai Á tuy rằng chỉ là đất chiếm cứ của Âm Ảnh đế quốc nhưng không có chuyện mỗi năm mươi năm có người của quốc gia kia đến đảm nhiệm trấn trưởng, trấn trưởng ở đây trực tiếp do Âm Ảnh đế quốc bổ nhiệm, nhưng nhiệm kỳ ngắn hơn, từ trước đến nay nhiều nhất chỉ hai mươi năm, trừ phi lập nhiều công lao đặc biệt mới có thể giữ chức lâu hơn. Hiện giờ lão Khảm Đức chỉ còn khoảng một năm nữa là hết nhiệm kỳ, lúc này lại phát hiện Ma Lưu quả, đúng là một cơ hội trời cho. Lão Khảm Đức là một nguyên lão của gia tộc Kaz lâu đời ở Âm Ảnh đế quốc, kinh nghiệm phong phủ, lão biết thứ Ma Lưu quả này thượng tầng đế quốc cực kỳ coi trọng, mặc dù bản thân không hiểu tại sao nhưng lão Khảm Đức tuyệt đối không ngốc đến nỗi truy vấn, chỉ cần biết thứ này cực kỳ quan trọng là đủ rồi.
Quả nhiên, tin tức này lão thông qua gia tộc đưa về đế đô lập tức có người phản ứng, lại còn phái người đến đây nữa, phỏng chừng hiện giờ đã đi được nửa đường, mấy ngày nữa là đến. Càng quan trọng, càng không thể để xảy ra bất kỳ sơ xuất gì, nếu không không lập được công còn biến thành trọng tội, chuyện vui hoá chuyện buồn. Cho nên lão Khảm Đức đặt biệt phái gấp đôi lực lượng phòng vệ đến Lỗ Lôi sơn cốc.
Nhìn thấy trong đại sảnh đã có khách lục tục đến chúc mừng, tâm tình lão Khảm Đức cũng tốt lên đôi chút, nếu chiếc nhẫn Tử Viêm tâm không bị mất thì tâm tình này còn tốt hơn nữa. Tử Viêm tâm là do ba trăm năm trước lão đoạt được từ trong một gia tộc suy yếu ở đế đô, nó có khả năng tăng cường công năng nam nhân, là một thứ trọng yếu, nhưng nghe nói nó còn là chìa khoá mở ra kho tàng cổ xưa nào đó. Đáng tiếc, suốt ba trăm năm lão vẫn không cách nào tìm hiểu thấu đáo được bí mật của nó, đối với cái tuổi của lão, công năng "tăng cường" kia thật ra cũng có chỗ dùng được, từ khi mất bảo bối này, lão Khảm Đức cũng chưa tìm ra được thứ gì thay thế được, càng không có biện pháp thân thiết với nữ nhân, trong lòng thật sự là đại hận.
Tuy rằng Na Lệ Y luôn luôn không chịu cung khai nhưng phỏng chừng rất có thể đã đưa cho Lennon rồi, mà người này cũng bốc hơi biến mất, tìm hết cả trấn cũng không thấy tung tích. Vì thế đến Huyết Sắc hộ vệ đoàn vốn thân thiết Lennon còn triệt để phân rõ giới hạn, rồi tiếp tục hiệp trợ công tác phòng vệ và truy kích Lennon để lấy lòng lão.
Tử Viêm tâm nhất định phải đoạt về, nhưng trước mắt chuyện khẩn yếu nhất vẫn là Ma Lưu quả, người đế đô phỏng chừng hai ngày nữa sẽ đến Lai Á trấn, chuyện Tử Viêm tâm phải dời lại sau khi xong đại sự này rồi mới tính.
Lão Khảm Đức mỉm cười chào hỏi khách nhân, khi đi ngang đại sảnh thì ngửi thấy một mùi hương thơm ngát, lão hít sâu một hơi liền lộ ra biểu tình hài lòng.
Cái này... là Long Lễ hương! Suýt chút thì quên mất nó, xem ra lại là lão bà nào muốn lấy lòng chủ động phân phó hạ nhân đốt, tốt... làm tốt lắm... Hẳn là... Mary tối tri kỷ, đáng tiếc Tử Viêm Tâm bị con tiện nhân Na Lệ Y đánh cắp mất, nếu không đêm nay có thể đến phòng tiểu lão bà thứ mười sáu này, hảo hảo"ăn" một trận.
Hun hương là thứ ưa thích của giới thượng lưu, hương càng cao cấp thì càng biểu thị thân phận tôn quý. Đây là thứ lão Khảm Đức yêu thích, nhất là tại một trấn nhỏ xa xôi này, có nó càng thể hiện bản thân lão là một quý tộc tao nhã tôn quý.
Ta, Khảm Đức, là một quý tộc thượng đẳng đến từ đế đô! Là một quý tộc chân chính, không giống những tên quê mùa các ngươi, không phải thứ gì những tên quê mùa các ngươi cũng có thể bắt chước!
Nhìn những tân khách ngạc nhiên với mùi hương này, trong lòng lão Khảm Đức càng cảm thấy thoả mãn.
"Vô cùng cảm tạ các vị đại giá quang lâm" Lão Khảm Đức đứng dậy, bắt đầu đọc diễn văn.
Lão thao thao bất tuyệt một trận, vừa xong mọi người bắt đầu chuẩn bị nhập tiệc, lúc này bỗng thấy một người bước vào nhỏ to vài câu với đội trưởng đội phòng vệ Rose, Rose nghe xong nhíu mày, hung hăng trừng mắt nhìn Ban Nạp Khắc ở đối diện, Ban Nạp Khắc vẻ mặt ngơ ngác không hiểu tại sao.
Lão Khảm Đức mở miệng hỏi: "Rose, có chuyện gì?".
Rose đứng dậy nói: "Trưởng trấn đại nhân, Huyết Sắc hộ vệ đoàn ở Mị Hoa lữ quán ẩu đả với phòng vệ đội chúng ta, còn đánh bị thương tiểu đội trưởng Khố Lạc".
Lão Khảm Đức không hờn giận nhìn về phía phó đoàn trường Huyết Sắc hộ vệ đoàn Ban Nạp Khắc, Ban Nạp Khắc nhanh chóng quay sang thi lễ với lão Khảm Đức: "Trấn trưởng đại nhân yên tâm, ta lập tức đi xử lý chuyện này". Bạn đang đọc truyện được copy tại
Ban Nạp Khắc nói xong liền vội vàng rời khỏi đại sảnh chạy tới Mị Hoa lữ quán, vừa đến nơi liền trông thấy một mảnh hỗn độn. Trên đất phòng vệ đội nằm la liệt, tiểu đội trưởng Khổ Lạc loã thể bị trói chặt vào ghế, trên người cũng không thiếu vết thương. Nháo sự quả nhiên là Huyết Sắc hộ vệ đoàn, chừng hai mươi người.
"Dừng tay!" Ban Nạp Khắc giận dữ quát lên một tiếng, lúc này là khoảng thời gian đặc biệt, hắn đã cẩn thận dặn dò nhóm đoàn viên không được gây sự, vậy mà mấy tên hỗn đản này cố tình không nghe.
"Ban Nạp Khắc đại nhân!" Đám đoàn viên này quả nhiên dừng tay, cúi người thi lễ.
Ban Nạp Khắc tóm được một tên, nghiến răng hỏi: "Đám hỗn đản các ngươi, tại sao lại xung đột với phòng vệ đội? Các ngươi quên lời ta căn dặn rồi sao?".
Tên đoàn viên nọ sợ phát run, cuống quít giải thích: "Chuyện này… là do Khổ Lợi Á đại thân muốn đoạt nữ nhân, ra lệnh cho nhóm chúng ta bảo vệ lữ quán, để người lên phòng Phỉ Liên….".
"Khố Lợi Á?" Ban Nạp Khắc rất là bất ngờ: "Hắn trở về lúc nào? Hiện giờ đang ở đâu?".
"Đại khái khi đại nhân vừa mới đi thì Khố Lợi Á đại nhân liền đến cứ điểm… hắn nói, hết thảy hậu quả do hắn phụ trách, nếu đại nhân hỏi, cứ đến cứ điểm tìm hắn".
Ban Nạp Khắc biết Khố Lợi Á cùng lão bản nương Mị Hoa lữ quán Phỉ Liên có chút qua lại, cũng biết Phỉ Liên và Khố Lạc có quan hệ mập mờ, nhưng hắn không thể ngờ Khố Lợi Á mới đi Tây Lang sơn vậy mà giờ có thể quay trở lại trộm nữ nhân này! Ghê tởm hơn lại còn vì tranh đoạt tình nhân mà gây chuyện vào thời điểm này.
Nếu Khố Lợi Á ra lệnh, trừng phạt đám đoàn viên này cũng không tốt, nhưng sự tình lúc này Khố Lợi Á hắn đã không thể gánh vác nổi nữa rồi! Hiện tại thế cục căng thẳng, nhất định phải đi cảnh cáo tên ngu ngốc kia một phen!
"Các ngươi cút hết cho ta! Tất cả cút hết!" Ban Nạp Khắc một cước đá tên đoàn viên kia ngã xuống đất, đám người còn lại liều mạng bỏ chạy về cứ điểm.
Cùng lúc đó, trong phủ trưởng trấn, tiệc đại thọ đang được cử hành long trọng, chuyện vừa rồi cũng không chút ảnh hưởng đến không khí vui vẻ tại đây. Nhưng một lát sau lại có người vột vội vàng vàng chạy đến nói nhỏ gì đó với Rose, thần sắc Rose lộ ra vẻ kinh ngạc, không dám dấu diếm đứng dậy báo cáo: "Trấn Trường đại nhân, ta vừa nhận được tin báo, toàn bộ Huyết Sắc Hộ Vệ đoàn đang tập trung tiến về phía tây, đã sắp vượt qua trạm kiểu soát bên tây trấn, rất có thể mục tiêu là Lỗ Lôi sơn cốc!".
Chuyện gì còn có thể bỏ qua, nhưng sự tình liên quan đến Lỗ Lôi sơn cốc lập tức khiến lão Khảm Đức chấn động: "Rose, ngươi lập tức dẫn người đuổi theo, nếu bọn hắn muốn tiến vào Lỗ Lôi sơn cốc, ngươi nhất định phải ngăn cản!".
"Tuân mệnh!" Rose biết đối với trưởng trấn, Lỗ Lôi sơn cốc thập phần quan trọng, liền lập tức rời tiệc vội vàng chạy đi.
Lão Khảm Đức đứng ngồi không yên, không còn chút tâm tình quan tâm cái gì tiệc rượu đại thọ nữa, nhất thời vỗ bàn, nghiến răng nói: "Ban Nạp Khắc nhất định là cố ý mượn cớ rời đi! Đám Huyết Sắc hộ vệ đoàn chết tiệt! Các ngươi rốt cuộc muốn làm gì?".
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Ma Giới
Chương 109: Nổi gió lên
Chương 109: Nổi gió lên