Lam Trì sơn mạch, "bảo tàng".
Một thiếu nữ tóc vàng đang ngồi bệt trên đất, khuôn mặt mỹ lệ tràn ngập buồn bã, mái tóc vàng bị mồ hôi làm dính bết lại, váy nàng cũng vô cùng bẩn, còn có rất nhiều chỗ rách, trông qua vô cùng nhếch nhác.
"Đâu Đâu, ngươi có biết đi như nào không đấy?"
"Tiểu công chúa điện hạ, để ta nghĩ đã…" Trùng biến hình đã khôi phục hình dạng củ hành tây, nhìn nhìn vào ngã ba đường trước mặt, đầu chảy đầy mồ hôi lạnh.
Tâm lý Đâu Đâu đã bắt đầu xuất hiện hối hận, không nên bị câu "miễn phí cung cấp rượu cả tháng" của công chúa mê hoặc mà đưa nàng đến đây mạo hiểm.
Trùng biến hình cũng không biết bí mật bảo tàng này, nhưng ngẫu nhiên từ những lời nữ chủ nhân nói, hắn cũng hiểu ít nhiều. Nó thầm nghĩ lấy kinh nghiệm đối phó "ma pháp cạm bẫy" ở Âm Vũ tùng lâm của mình, hẳn không có vấn đề quá lớn. Thế là, dưới dụ hoặc của Alice, Đâu Đâu bị dụ hoặc đến nỗi nước miếng chảy ròng ròng, cuối cùng gật đầu đồng ý. Cũng may, trùng biến hình còn nhớ mệnh lệnh của chủ nhân, không để lộ nhiều thứ, ví như thực lực của Trần Duệ.
Chỉ là, Đâu Đâu tự cho là đúng, tự nghĩ có kinh nghiệm đối phó long ngữ minh văn, nhưng nào biết long tộc kia là bố trí trước khi chết, kém xa Trần Duệ và Pagliuca liên thủ bố trí. Mà "kinh nghiệm" của trùng biến hình là lợi dụng thân thể bắt tử, dẫn phát bẫy rập rồi thừa cơ nó mất hiệu lực để Alice đi qua.
Vấn đề là, những minh văn và ma pháp trận này, cũng không phải chỉ thuần sát thương, càng nhiều là mê huyễn, truyền tống… Trùng biến hình mang theo Alice, không ngờ một lúc sau lạc đường, mà có lần còn suýt bị truyền tống đến bạo liệt bẫy rập, nếu như không phải Đâu Đâu kịp hóa thành thuẫn bài thì Alice đã chịu trọng thương rồi.
Đối mặt với nghi hoặc của Alice, trùng biến hình càng gấp gáp hơn, nhưng là nó có thiên phú dị bẩm, có thể cảm giác được cả ba đường đều có cạm bẫy, ẩn ẩn lộ ra khí tức nguy hiểm. Vấn đề là đường nào nguy hiểm nhỏ nhất đây? Nhiều lần nó bị đánh thành vụn phấn, lực lượng còn lại cũng không nhiều, nhưng là, trùng biến hình hiểu rõ, nếu như nó bỏ mặc Alice, một mình chạy trốn, thì kiểu gì trở về cũng bị chủ nhân và nữ chủ nhân đánh tan nát!
Trùng biến hình suy nghĩ một chút, thường trái cây ở ma giới, phần ở giữa luôn là ngon nhất, vậy thì… con đường ở giữa đi! Alice cũng không biết căn cứ lựa chọn đường của Đâu Đâu, nhìn thấy nó đi theo hướng giữa, lập tức đứng lên đi theo sau. Khi đến gần ma pháp cạm bẫy, Đâu Đâu bỗng dưng cảm giác được uy hiếp đột nhiên biến mất – hóa ra nguy hiểm là ảo giác! Đâu Đâu đại nhân lựa chọn quả là sáng suốt…
Còn chưa đợi trùng biến hình đắc ý, một bóng người hiện ra phía trước. Đâu Đâu bị dọa nhảy dựng, nhưng khi nhìn rõ là ai đi tới, liền cười lấy lòng đi tới: "Hóa ra là chủ nhân vĩ đại! Thật là tốt quá…"
Hiện tại thực lực của Trần Duệ đã vượt quá Đâu Đâu, mà tính hủy diệt của cực quang đạn là khắc chế của nó, nên nó vô cùng kinh sợ vị chủ nhân này. Trùng biến hình giảo hoạt biết lần này hắn đã gây ra họa không nhỏ, nên vội vàng lấy lòng chủ nhân, chủ nhân không phải đã nói một câu sao? Không đánh kẻ mặt cười a!
"Đi về rồi tính!" Trần Duệ cũng không để ý đến Đâu Đâu đang a dua, chỉ hung hăng trừng nó một cái, trùng biến hình tâm lý sợ hãi, lại nhớ đến một câu của chủ nhân, tính đủ rồi nói.
Vừa rồi kỳ thật Đâu Đâu tính toán sai lầm, con đường ở giữa lại nguy hiểm cao nhất, một khi bộc phát thì Đâu Đâu có thể không chết, nhnwg Alice sẽ chịu oanh kích. Nếu như Trần Duệ không chạy tới kịp thời, át chế minh văn phát động thì hậu quả thật khó lường.
"Trần Duệ, ngươi cuối cùng đã trở về…" Trần Duệ xuất hiện làm Alice hai mắt sáng rực lên, thân thể mệt nhọc lại tràn ngập khí lực, vui vẻ đi tới. Nhưng nàng nhìn thấy gương mặt âm trầm của nhân loại kia thì như bị hất nước lạnh lên người, không vui quệt quệt miệng nhỏ.
"Nơi này quá nguy hiểm, đi trước lại nói, các ngươi đi theo ta, nhất định phải đi theo bước chân của ta!"
Trần Duệ mang theo Alice và Đâu Đâu, một đường quẹo trái rẽ phải, cuối cùng đến nơi an toàn để tiểu hắc mã. Đâu Đâu vừa thấy tiểu hắc mã, liền vội vàng bật đến, nhưng mà tiểu hắc mã rất không hợp tên này, đạp đạp chân làm bộ cảnh cáo.
"Chúng ta trở về đi."
Alice vốn cúi đầu không nói nhưng nghe được mấy từ này, trên mặt lộ ra vẻ quật cường: "Ta không về!"
Lông mày Trần Duệ khẽ nhíu lại, ngữ khí trở nên vô cùng nghiêm lệ: "Ngươi có biết nơi này rất nguy hiểm không? Vừa rồi nếu như không phải ta tới kịp thì có thể ngươi đã chết rồi!"
"Ta mặc kệ, ta không về!" Cũng không biết vì sao mà Alice đột nhiên ương bướng.
Trần Duệ trong lòng tức giận nhưng vừa nhìn thấy lệ quang ẩn ẩn bên tròng mắt to của nàng, lại nghĩ đến những lời Athena nói, tâm tình cũng bình tĩnh lại ít nhiều. Hắn lệnh Đâu Đâu và tiểu hắc mã quay về trước, dù sao hiện tại còn chưa phải lúc minh văn tự động biến hóa, tiểu hắc mã còn nhớ đường về.
Sau khi Đâu Đâu và tiểu hắc mã rời đi, Alice vẫn cắn chặt môi không nói, tựa như đang buồn bực.
"Có đói không?" Một cái bánh pudding thơm ngào ngạt xuất hiện trước mặt tiểu la lỵ.
Tiểu la lỵ nuốt nuốt nước bọt, nhưng vẫn quật cường không lên tiếng.
"Đây là vị tiểu công chúa thích ăn nhất đấy?"
Nếu như là lúc bình thường, tiểu la lỵ đã lao đến cướp rồi, nhưng lần này lại không chút động đậy, chỉ cúi thấp đầu nói: "Ăn xong thì sao? Có phải theo ngươi trở về không?"
"Nơi này không an toàn, khẳng định phải trở về…"
"Là sao? Lại là tiểu nữ hài không nghe lời bị bắt về sao?" Ngữ khí của Alice tràn ngập buồn bã, thậm chí có chút chán nản, lần này thật sự không nhìn bánh pudding. Bạn đang đọc truyện tại - http://
Trần Duệ chú ý tới từ "lại", cũng không nói tiếp.
"Tiểu nữ hài phiền toái, tiểu nữ hài gây họa, tiểu nữ hài không hiểu chuyện…" Đầu của Alice càng thêm cúi thấp: "Tỷ tỷ khổ cực như vậy, gian nan như vậy, ngươi hẳn phải biết, hẳn phải học theo chứ…"
Trần Duệ có thể nhìn thấy rõ, từng giọt nước mắt long lanh chậm rãi rơi. Dù cho nàng không nói tiếp, nhưng Trần Duệ đã ẩn ẩn hiểu ra. Dù cho là như nào, Alice, chỉ là một thiếu nữ mười bốn tuổi mà thôi, chính là "tiểu nữ hài" nàng nói.
Đừng nói là nàng, cho dù là người thành niên, cũng có lúc không vui. Riêng là Công Chúa phường, cũng sẽ gặp rất nhiều chuyện không thuận lòng. Chính hắn khi mười bốn tuổi, cũng là thời kỳ phản nghịch, thực tế, cho đến khi thành niên, cũng có những khía cạnh không thể mài bằng.
"Trần Duệ, ta có phải rất thất bại không?" Tiểu la lỵ vẫn cúi thấp đầu nói.
Dùng từ như này có chút khoa trương đi, Trần Duệ không khỏi cười khổ lắc lắc đầu: nữ hài này dù cho không tính đến tuổi thọ mấy trăm năm của ma tộc, dù là nhân loại phổ thông, thì nhân sinh cũng vừa mới bắt đầu thôi, nói cái gì mà thất bại cả không thất bại chứ!
"Ta không biết, thứ ta biết là có không ít tiểu thư quý tộc lớn hơn ngươi nhiều, cả ngày chỉ biết dựa vào dư ấm của phụ mẫu ăn uống vui đùa, thậm chí là tác oai tác quái, cậy thế hiếp người. Không có ai có thể độc lập kinh doanh cửa hàng, lại còn mở chi nhánh ở quốc gia khác, ta cảm thấy Alice đã rất ưu tú, đây cũng không phải lời khen, mà là thật tâm."
"Thật sao?" Alice bỗng nhiên ngẩng đầu lên, tròng mắt đẫm lệ lóe lên ánh sáng mong ước.
"Đương nhiên" Trần Duệ đầy khẳng định gật gật đầu.
"Như vậy… đưa đây."
"Cái gì?"
"Pudding! Người ta sắp chết đói rồi!"
Trần Duệ thở dài một hơi, lập tức đưa bánh qua, tiểu la lỵ ngay lập tức ăn lấy ăn để.
"Vừa rồi (thanh âm nhai nuốt)… Có phải ngươi giận ta không?"
"Có một chút, nhưng là còn có cả lo lắng cho ngươi nữa" Trần Duệ thấy nàng tiêu diệt cái bánh pudding trong nháy mắt liền đưa qua một cốc nước quả: "Trong lòng ta, Alice là muội muội quan trọng nhất!"
"Hừ! Người ta chỉ là muội muội của tỷ tỷ thôi" Tiểu la lỵ uống một ngụm nước lớn rồi nói: "Người ta muốn giống như Athena, trở thành nữ nhân quan trọng nhất của ngươi!"
Trần Duệ lắc lắc đầu, đang định mở miệng bỗng thấy tiểu la lỵ nói thêm: "Nếu không, giống với Cơ Á cũng được, đừng cho rằng ta không biết vì sao nàng quay lại, hừ hừ…"
Biểu tình Trần Duệ không khỏi khổn khổ, đành suy nghĩ từ rồi nói: "Alice, có những chuyện ngươi còn nhỏ, còn chưa hiểu…"
"Ta sao không hiểu chứ, ta chính là chuyên gia a!" Alice một hơi uống hết cốc nước quả rồi nói: "Khi ta nói chuyện với Athena, chính là ta đưa nàng quyển chuyện ma long mỹ nam bị công chúa lăng nhục đấy."
Không nói thì thôi, vừa nói biểu tình Trần Duệ càng thêm khốn khổ, lúc đó Athena bị loại tiểu thuyết 18+ này làm ảnh hưởng, kết quả là còn chủ động… làm chuyện kia cho hắn, còn nuốt dịch thể màu trắng có mùi tanh nữa…
Đấy là lần đầu tiên nam nhân nào đó được phục vụ đặc biệt, cũng coi như là phúc lợi…
Tiểu la lỵ bộ dáng dương dương đắc ý, phảng phất quên tâm tình chán nản lúc trước: "Có cần ta đưa ngươi mấy quyển nữa không?"
"Dừng!" Trần Duệ lập tức hô ngừng, "Không được xem những quyển sách kia nữa, còn có, chuyện này ngày sau ngươi lớn lên sẽ hiểu!"
"Hiện tại người ta đã lớn a! Nữ hài bằng tuổi ta đều gả được rồi a!" Tiểu la lỵ thoáng nhìn bộ ngực không đủ của mình, tự tin liền tan biến, thanh âm cũng nhỏ đi nhiều, "Có phải ngươi chỉ ưa thích bộ ngực lớn thôi không…"
Trần Duệ không khỏi đổ mồ hôi ròng ròng, "ưa thích" có liên quan trực tiếp đến bộ ngực sao?
Chẳng qua, Athena và Cơ Á đều khá lớn, mà nhất là khi Athena vỗ ngực, hai bán cầu rung động quả làm người khác phải lồi mắt ra nhìn.
Ánh mắt hắn lướt qua tiểu la lỵ đang buồn bã, tâm thần vội vàng quay về thực tại nói: "Alice, ngươi là mới tiếp xúc với dị tính, sinh ra hảo cảm mông lung, còn chưa phải là yêu. Đợi ngươi lớn hơn chút, ngươi sẽ tìm được người mình yêu thật sự…"
Trần Duệ không khỏi khó khăn vắt hết não ra tìm từ giải thích, kỳ thật hắn cũng không có bao nhiêu kinh nghiệm trong lĩnh vực này, tròng mắt tiểu la lỵ lại càng sáng hơn: "Như vậy, ngươi không ghét nữ hài ngực nhỏ?"
Trần Duệ không khỏi khổ sở không biết nói sao, nói đi nói lại trọng tâm của nàng vẫn ở điều này! Nếu như Mejia biết mình xuống tay với muội muội nàng, chỉ sợ sẽ bạo phát ra lực lượng siêu việt ma hoàng cấp. Then chốt nhất là hắn không có ý đồ này a, ngược lại tỷ tỷ thì có một ít…
Mắt thấy tiểu la lỵ đi vào ngõ cụt, Trần Duệ đành dùng phương pháp khác dẫn đường: "Ta chỉ là không thích nữ hài nhỏ tuổi thôi, như vậy đi, chúng ta lập ước định. Năm năm sau, nếu như lúc đó ngươi còn chưa yêu ai…"
Năm năm sau thì Alice thì cũng đã là đại cô nương mười chín tuổi, cho dù có sao cũng không có mặc cảm tội lỗi đi. Dù sao thì Alice vô cùng đáng yêu, nhưng là về phương diện nào đó thì… Nghe nói, nữ nhân, mười tám thay đổi. Thật sao?
"Năm năm?" Tiểu la lỵ nghiêng đầu suy nghĩ một chút, kiên quyết lắc lắc đầu, "Không được! Quá dài rồi! Ai biết mấy năm sau ngươi sẽ mang về bao nhiêu nữ nhân? Không khéo đến lúc đó ta đã xếp hàng đến thứ mấy trăm rồi a!"
Câu này là đầu Trần Duệ đầy mồ hôi, tiểu la lỵ hé miệng nhỏ, đưa ra kỳ hạn: "Nhiều nhất là một năm."
Cách nghĩ của tiểu la lỵ là hiện tại đối thủ cạnh tranh không nhiều, mà Athena là hảo hữu của nàng, Cơ Á cũng vậy. Theo như "tâm đắc" đúc rút từ "chuyện", nàng có thể dễ dàng hòa vào "hậu cung", sau đó liên hợp với hai bằng hữu đối phó với nữ nhân mới tới.
Trần Duệ nếu như biết những suy nghĩ trong lòng tiểu la lỵ, thì mồ hôi trên đầu hắn còn đổ xuống nữa.
"Một năm không được, như vậy đi… bốn năm rưỡi."
"Một năm rưỡi…"
Cuối cùng, hai người đồng ý với mức ba năm, đối với Trần Duệ mà nói, ba năm chỉ là chiến thuật kéo dài thôi, tin tưởng theo thời gian sẽ có rất nhiều thứ phai nhạt.
Có ước định quan trọng này, tâm tình chán nản của Alice biến mất sạch, nàng lại khôi phục tiểu la lỵ vui vẻ trước kia.
"Chuyện này không được nói cho tỷ tỷ biết!" Trong ánh mắt của Alice tràn ngập uy hiếp, Trần Duệ cũng nào muốn nói nên vội vàng gật đầu.
"Vì đề phòng ngươi đổi ý, ta muốn làm một chuyện trước" Nhãn châu tiểu la lỵ khẽ chuyển: "Ngươi nhắm mắt lại đi!"
Vừa nhắm mắt lại, liền cảm giác được khí tức thanh tân tiếp cận, nhè nhẹ dán trên môi hắn. Trần Duệ mở tròng mắt ra, tiểu la lỵ đã hạ chân xuống, gương mặt đỏ bừng bừng, không dám nhìn hắn.
Lại bị hôn! Vì sao có từ lại đây? Thật ra, cảm giác mềm mại ôn nhuận kia thật tốt…
Tiểu la lỵ cũng không to gan tiến đầu lưỡi vào, chỉ là hôn qua. Lần này, nhìn bộ dáng xấu hổ của nàng, thật là đáng yêu a. Hoặc đúng như Athena nói, nàng không còn là tiểu hài tử nữa.
"Cái này coi như là lợi tức đi" Tiểu la lỵ khéo léo vận dùng từ ngữ Trần Duệ dạy, làm bộ lịch duyệt phong phú: "Đừng khẩn trương, bản tiểu thư cũng không phải lần đầu tiên hôn nam nhân!"
Biểu tình kia, thật giống như là tên nào đó đang nói với vị cô nương bị phi lễ: đừng khóc! Bổn đại gia sẽ chịu trách nhiệm.
Trên thực tế, lần đầu tiên của nàng hẳn cũng là với Trần Duệ, nhưng là lần đó là gõ ngất, mà cùng là lần đầu tiên, còn có hắn nữa.
"Vừa rồi ta đã ghi âm lại, nếu như ngươi đổi ý, ta sẽ nói với tỷ tỷ, ngươi nảy sinh sắc tâm!" Alice đắc ý giơ giơ lưu niệm thạch trong tay, kỳ thật là để hóa giải xấu hổ trên mặt.
Không nên oan uổng như vậy chứ, đến cùng là ai nảy sinh sắc tâm? Trần Duệ đầy lý trí không tranh luận với nàng, chỉ gật gật đầu.
"Tốt rồi! Bản tiểu thư hôm nay rất mệt, không đi được nữa, ngươi cõng ta về đi!"
"Cái gì?"
"Hừ hừ!" (giơ giơ lưu niệm thạch)
"Đúng rồi, vừa đi vừa kể chuyện! Phải là chuyện trước kia chưa từng nghe!"
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Ma Giới
Chương 352: Ước định
Chương 352: Ước định