TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Ma Giới
Chương 682: Thánh đồ

Hai giờ sau, Trần Duệ đắc ý đi ra khỏi một lữ quán, trên tay vung vẩy chuỗi Viêm Hồn Thạch.

"Chờ một chút. . .!" Chưa đi được bao xa thì nam tử kia từ phía sau đuổi tới.

"Sao hả Clark?" Trần Duệ lộ ra vẻ tham lam. "Còn muốn chiến tiếp hả? Có thứ gì tốt muốn nộp cho ta sao?"

"Mập mạp chết tiệt! Giả trư nuốt cọp!" Nam tử oang oang mắng to. "Lừa gạt sạch sẽ tài sản của đại gia ta."

"Ta vốn muốn thắng ba lần rồi đi." Trần Duệ nhún nhún vai tỏ vẻ vô tội. "Ta đâu có ép ngươi. Chính ngươi thua đỏ mắt đòi chiến đến cùng nên mới thua sạch sẽ. Đấy là ta còn nhân từ bằng không ngươi cũng chẳng còn quần mà mặc."

Chính xác là trừ y phục và cái mũ đỏ trên đầu thì toàn bộ phụ kiện lỉnh kỉnh của Clark đã bị thua hết sạch. Hắn không đành lòng, mắng to: "Ai mà biết mập mạp ngươi độc ác như vậy? Thắng ta ba mươi ván!"

"Thua rồi cù nhây hả?"

"Mập mạp đáng chết! Ai thua rồi cù nhây? Cứ cho là ngươi độc!" Clark hung hăng trừng mắt với Trần Duệ. Hắn nói với giọng không hề có hảo ý: "Clark đại gia ta lần đầu tiên thua thảm như vậy. Nhìn ngươi rất trẻ không ngờ lại nghiên cứu cổ ma pháp bài tới tạo nghệ như vậy, còn lợi hại hơn hẳn lão gia hỏa kia nhiều! Viêm Hồn Thạch kia đại gia còn có việc muốn dùng, mấy thứ còn lại thì coi như ta xui xẻo, đều cho ngươi tất.

"Ta chỉ muốn Viêm Hồn Thạch thôi." Trần Duệ lắc đầu, đem tất tật mấy thứ lỉnh kỉnh quăng lại cho Clark. "Những thứ vớ vẩn này trả hết cho ngươi đấy!"

Trần Duệ vốn có hảo cảm với tên gia hỏa này, hắn cũng là một tên cực phẩm không hề dựa vào lực lượng mà cướp lại.

Clark cũng hơi bất ngờ, tiếp lấy vài thứ lỉnh kỉnh “vớ vẩn” kia… nào là Tật Phong hạng liên, Lôi Điện hoàn… đều là vật phẩm ma pháp cấp chuẩn truyền kỳ, giá trị mỗi món đều không hề dưới chuỗi vòng Viêm Hồn Thạch kia. Tên mập mạp gian xảo thoạt nhìn thì không hề có chút lực lượng gì nhưng lại là một cao thủ tuyệt đỉnh cổ ma pháp bài. Cũng không biết hắn có ẩn tàng thực lực không nhưng chắc chắn hắn phải có nhãn lực giám định bảo vật. Nếu như mập mạp đã nhìn ra được giá trị của Viêm Hồn Thạch thì chắc chắn hắn cũng nhìn ra được giá trị của đống đồ vật kia nhưng không hiểu sao hắn lại dễ dàng trả lại như vậy.

Clark khẽ cười: "Mập mạp, ta nhận lấy thành ý của ngươi nhưng cái vòng tay Viêm Hồn Thạch kia là ta muốn tặng cho một nữ tử. Ngươi nói thử xem muốn dùng nó vào việc gì, nếu không vội thì hãy trả cho ta đi."

"Ta có một bằng hữu tu luyện cần gấp hỏa hệ tinh thạch." Trần Duệ đương nhiên không nói thật. "Ta chạy khắp toàn thành đều không kiếm ra được hảo hệ tinh thạch, nghe nói tất cả đã bị mục sư Clyde đại nhân thu mua sạch sẽ."

"Cho nên ngươi liền đánh chủ ý đến Viêm Hồn Thạch của đại gia?" Clark đột nhiên bừng tỉnh. "Đều là do tên chết tiệt Clyde đi bợ đỡ đại chủ giáo nên khoắng sạch sẽ hỏa hệ tinh thạch trong toàn thành!"

Trần Duệ buông một câu dò xét: "Bợ đỡ? Có chuyện gì vậy?"

"Ngươi không biết hả? Vương đô đại chủ giáo Phil hôm qua đã đến tuần tra tại thành Minh Kính. Phil là song hệ ma kiếm sĩ tu luyện quang hệ và hỏa hệ, đã đặt một chân vào thánh cấp. Chủ tu hỏa hệ… hừ hừ, Clyde quá vọng tưởng! Phil là một người chính trực, không ham tiền tài, nữ sắc… Clyde lần này đi nịnh nọt là tự lấy đá đập chân mình rồi."

Trần Duệ lúc này đã hiểu nguyên nhân vì sao mà Clyde lại muốn làm như vậy. Sau chân tuyển Thần Điện kỵ sĩ thì nhân sự các nơi của giáo hội sẽ có sự thay đổi lớn, cho nên Clyde nắm cơ hội này mà nịnh nọt thượng cấp, cũng tương tự như Romana và Solan Dayton vậy. 

Trần Duệ lúc này lại bày ra cái vẻ mặt nghi hoặc sâu sắc: "Này! Cái này không phải là tin tức đại chúng mà để một tên gia hỏa xem quẻ lừa đảo như ngươi biết được."

"Ai nói ta lừa đảo?" Clack vỗ ngực tự hào: "Bổn đại gia chính là thành viên trọng yếu của giáo hội đó!"

"Ngươi á?" Ánh mắt Trần Duệ quét tới lui trên người con hàng này. Hắn cũng thuận tiện so sánh luôn với mấy tấm cáo thị tìm kiếm người mất tích và kẻ tội phạm truy nã dán bên đường…

"Mập mạp chết tiệt! Ngươi sao lại nhìn ta bằng cái ánh mắt đấy?" Clark dõi theo ánh mắt của Trần Duệ lập tức nhảy dựng lên.

"Nếu là thành viên trọng yếu thì tại sao lúc nãy đụng người giáo hội họ không hành lễ với ngươi?"

"Bổn đại gia chính là Quang Minh kỵ sĩ... Ắc! Là nhân tuyển Quang Minh kỵ sĩ dự bị của Quang Minh Thánh Sơn…" Clark cảm thấy tên kia vẫn còn hoài nghi, nên nói luôn: "Ta mới nhận chức ở thành Minh Kính không được bao lâu nên mấy tiểu nhân vật cũng chưa nhận thức…"

Trần Duệ đối với cái “Quang Minh kỵ sĩ dự bị” cũng chẳng xa lạ gì. Nhưng với thực lực chân chính của Clark thì giành lấy cái danh Thánh kỵ sĩ cũng chỉ là chuyện nhỏ, càng làm Trần Duệ thêm nghi ngờ hắn là một ẩn sĩ tu hành trong nhân thế.

"Được rồi! Quang Minh kỵ sĩ dự bị đại nhân, ta muốn đi rồi. Viêm Hồn Thạch mượn xài đỡ hai ngày, xong việc sẽ trả cho ngươi. Nếu như ngươi vẫn còn ở quảng trường này bày hàng mà không vào điện Quang Minh làm đại lão gia thì lần sau gặp mặt chúng ta có thể uống vài chén với nhau." Trần Duệ không thèm nhìn mặt Clark, xoay người bỏ đi.

"Mập mạp! Ngươi mà gạt ta thì ta quyết đuổi đến chân trời góc bể, bắt ngươi nôn ra Viêm Hồn Thạch! À nhớ còn chầu rượu đó!" Clark cũng không đuổi theo nữa mà nhìn theo thân ảnh mập mạp khuất khỏi tầm mắt. Đột nhiên hắn lại vỗ lên đầu: "Quên không hỏi mập mạp kia tên gì rồi!"

Tính cách Clark cũng có vài phần giống như cái tên luyến quả phụ nào đó. Con người của hắn không xấu, cũng đáng để kết giao. Nhưng mà lúc này Trần Duệ không nghĩ đến việc sử dụng Viêm Hồn Thạch. “Mượn xài đỡ” chỉ là cái cớ đánh lạc hướng, còn mục đích của hắn lúc này lại là tập trung trên người Phil và Clyde. 

Clyde đi nịnh nọt thượng cấp Phil khẳng đinh sẽ tung hết sức mình. Nếu phi vụ của hắn thành công thì cả chặng đường đến Tinh Quang vương quốc không cần phải thu mua hỏa hệ tinh thạch nữa.

Màn đêm buông xuống, bên trong điện Quang Minh vô cùng yên tĩnh. Toàn bộ khu vực giới bị sâm nghiêm, có không ít Quang Minh kỵ sĩ liên tục qua lại tuần tra, nhưng đối với kinh nghiệm viếng thăm qua vô số điện Quang Minh của Trần Duệ mà nói thì đám tạp nham kia chẳng làm khó hắn tí tẹo nào. 

Do sự kiện Hắc Tử Đồ gây ra nên các giáo hội khắp nơi liền tăng cường tối đa công tác an ninh. Ban ngày tăng cường phòng thủ bên ngoài, ban đêm thì phong bế bên trong, vô số ma pháp trận phòng hộ được phát động, ai chưa có giấy tờ hợp lệ thì cấm bước chân vào bên trong, không tuân thủ sẽ bị coi là dị giáo và nghiêm trị.

Thời gian Tu La trọng sinh còn chưa đến mà tại Thánh Sơn tín ngưỡng có “độ tinh khiết cao” đã chuyển hóa thành kết tinh tín ngưỡng cho nên trước mắt Trần Duệ cũng không cần phải đi ăn trộm tín ngưỡng chi lực nữa. Nhưng có điểm ngoài dự liệu là hắn không tìm được vương đô đại chủ giáo Phil tại phòng của khách quý và mục sư Clyde tại phòng của hắn.

Nghe nói Phil chính trực liêm khiết, cự tuyệt yến tiệc xã giao. Trần Duệ từ xế chiều cho đến lúc khuya mịt vẫn âm thầm quan sát từ bên ngoài. Hắn không hề phát hiện ra Phil và Clyde đi ra ngoài nhưng không ngờ tới hai người lại biến mất tại điện Quang Minh. 

Dưới tầng hầm, tại phòng nguyện của mục sư…

Căn phòng này rất thoáng đãng, đèn đuốc sáng trưng, soi rõ thân hình hai nam tử.

Một người trung niên nam tử đang đi lại trong phòng, vóc người khôi ngô, mày rậm, mắt sáng, khuôn mặt cương nghị không giận tự uy chính là đại chủ giáo Phil của Koloa vương đô. Còn người bên cạnh chính là mục sư Clyde phụ trách giáo hội thành Minh Kính. Clyde có dáng người gầy gò, tướng mạo bình thường, mắt chuột ti hí, lâu lâu lại liếc ngang đúng là tướng mạo của kẻ vô lại.

Vương đô đại chủ giáo là người lãnh đạo cao nhất của giáo hội một vương quốc, do trực tiếp Thánh Sơn bổ nhiệm, đối với Clyde thì chính là người lãnh đạo cao nhất rồi. Clyde tự phong cho mình cái danh hiệu tay-chân-thân-tín nhất nên hắn vô cùng sốt sắng báo cáo tình hình bợ đỡ của mình: "Phil đại nhân! Trong này là chút hỏa hệ tinh thạch do ta tịch thu của nghi phạm Hắc Tử Đồ. Trong đó có lây nhiễm chút hắc ám lực lượng nhưng do lực lượng của ta không cách nào tịnh hóa được nên đặc biệt trình lên đại nhân, thỉnh đại nhân sau khi hồi vương cung đưa những hắc ám tinh thạch này đi… tịnh hóa."

Phil tiếp lấy không gian giới chỉ mà Clyde đưa ra, dùng tinh thần lực quét qua một lượt, hai mắt sáng rực lên, tán thưởng gật đầu.

Clyde trong lòng mừng thầm, còn nói thêm: "Đúng rồi! Lần này ta còn bắt được hai tên Hắc Tử Đồ, thỉnh đại nhân tỉ mỉ thẩm vấn."

Nói đến đây, Clyde đưa tay mở ra một cánh cửa, bên trong là một gian nhà tù treo móc đủ các chủng hình cụ, có hai tên tù chính trị bị xiềng xích chắc chắn rồi treo lên tường. Đây là hai tiểu nam hài, chỉ chừng mười tuổi, mi thanh mục tú, thân thể gầy yếu, khắp người đầy vết thương… khi nhìn thấy Clyde bước vào thì giống như nai con gặp thợ săn, cả người run rẩy sợ hãi."

Trong mắt Phil lóe lên dị quang nóng bỏng: "Là bọn chúng sao?"

Clyde khom người nói: "Đúng vậy! Đại nhân hành sự cơ mật, ta xin cáo lui trước. Hai tên Hắc Tử Đồ này tuổi không lớn lắm nhưng tín ngưỡng đã bị vấy bẩn, đại nhân thẩm vấn xong nhất định phải xóa sổ bọn chúng để ngừa hậu hoạn."

"Ngươi làm rất tốt!" Phil chậm rãi gật đầu, khuôn mặt càng thêm nghiêm túc: "Công lao của ngươi ta đã nhớ kỹ. Biểu hiện của ngươi nhất định sẽ được ta tự thân báo cáo lên Thánh Sơn."

Clyde cuồng hỷ, trong lòng hắn biết đã tiến gần vị trí vương đô chủ giáo thêm một bước. Hắn vội cung kính cúi người rồi lui ra ngoài.

Sau khi nghe được tiếng Clyde đóng cửa, nét mặt nghiêm nghị của Phil nháy cái đã trở nên hung tợn cực kỳ, giống như dã thú nhìn chòng chọc vào con mồi. Hai đứa bé càng cảm thấy nguy cơ khủng khiếp sắp tiến đến, run rẩy thở không ra hơi…

Sự kinh khủng càng cường liệt khi mà từng kiện y phục trên người Phil được cởi xuống. Phil cực kỳ hưởng thụ ảnh mắt kinh hoảng của hai thiếu niên. Hắn nở nụ cười dâm tà cực điểm, lúc này chẳng ai có thể nhìn ra nửa điểm liên hệ với cái mặt nạ nghiêm nghị lúc trước nữa.

Thì ra vị đại chủ giáo không thích gần nữ sắc chính là nguyên nhân này đây - hắn yêu thích ấu đồng. Thật là một kẻ bệnh hoạn vô cùng, khi gây họa xong là hắn giết người diệt khẩu. Mấy năm này không biết bao nhiêu hài đồng vô tội táng mệnh trong tay hắn.

Do dở thủ đoạn che mắt thiên hạ, hình ảnh của Phil trong mắt mọi người là một đại chủ giáo vô cùng liêm khiết, không ham muốn nữ sắc… Tất nhiên là trừ thân tín của hắn, mà Clyde miễn cưỡng là một trong số đó.

Hai đứa bé vô tội kia thì làm sao biết Hắc Tử Đồ là thứ gì. Hoàn toàn là do tên Clyde sắp đặt.

Ngay lúc Phil cởi sạch y phục, tay khẽ động vào mấy khí cụ xấu xí, từng bước tiến lại gần con mồi thì trong lòng hắn bông nhiên sinh ra một cảm giác nguy cơ cường liệt. Hắn chưa kịp phản ứng thì một cỗ sát khí khủng khiếp bó chặt lấy toàn thân.

"Oành!!!" Ánh đèn lay động. Thân thể Phil bị một lực khủng khiếp đánh bay ra, đập thẳng vào vách tường. Nhưng hắn không xảy ra vấn đề gì, chỉ có cái dây chuyền ma pháp trên người vỡ tan tành.

Phil triệt để kinh sợ. Dây chuyền ma pháp kia có lực phòng ngự vô cùng đáng sợ do tông chủ giáo Phillips Mill ban thưởng. Ngoại trừ thuộc tính tăng cường tinh thần lực thì nó còn có thể ngăn cản một kích toàn lực của thánh cấp cường giả, bây giờ nó đã chịu một kích mà vỡ vụn!

"Thiểm Quang thuật!"

Phil tự biết bản thân mình không phải đối thủ của kẻ đánh lén liền mặc kệ y phục, khắp người phát ra ánh sáng mạnh mẽ chói mắt, chỉ muốn tranh thủ bỏ chạy giữ mạng. Nhưng cái cảm giác nguy hiểm cường liệt càng lúc càng gần, lông măng cả người dựng đứng lên. Phil cắn răng, hỏa nguyên tố lực lượng trong người bạo phát, cả người tỏa ra ánh sáng đỏ chói, chiếu rọi khắp cả nhà lao. Hắn thi triển ra chiêu thức mạnh nhất:
"Luyện Quang Bạo Diễm Phá!"

Ánh sáng đỏ đột nhiên tan biến. Ngọn lửa đủ làm chảy cả kim loại lại bị một bàn tay dập tắt nháy mắt.

Ngay lúc Phil nhìn rõ ràng cánh tay này thì hắn cũng vừa vẵn nghe được tiếng xương cổ bị bẻ gãy của mình. Ý thức dần mơ hồ, thân thể nằm xụi lơ như một con chó chết.

Thân ảnh Trần Duệ dần dần hiện ra rõ ràng trong lao ngục. Hắn lột sạch sẽ mấy cái không gian giới chỉ của Phil xuống, sau khi dùng thần thức quét qua thì hắn kinh ngạc không thôi. Không ngờ thu hoạch lần này so với ước đoán thì khủng khiếp hơn nhiều.

Sau khi thu lấy mấy cái giới chỉ thì hắn nhìn lại cái thi thể ghê tởm kia. Nhớ lại tiền thế có nghe nói đến một vụ án thần phụ giáo hội luyến đồng, nộ ý càng thịnh, một cước đá nát đầu cái xác kia…

Không lâu sau, Trần Duệ mang hai đứa bé trốn khỏi nhà nguyện khủng khiếp kia.

Sau khi tránh khỏi mấy lần tốp Quang Minh kỵ sĩ đi tuần, một đường cẩn thận đi tới, hắn đã đem được hai đứa bé đến gần quảng trường. Nhưng lúc này động tác của hắn hơi sững lại, thả hai đứa bé trai xuống đất, dặn dò chúng mấy câu rồi hắn chậm rải bước tới.

"Bước ra đây." Trần Duệ nhàn nhạt nói một câu.

Nguyên lúc này chỉ có ánh trăng chiếu rọi khắp quảng trường thì đột nhiên đèn đuốc khắp nơi được đốt sáng rực. Phía trước vô số Quanh Minh kỵ sĩ xuất hiện nhưng Trần Duệ không thèm quan tâm, sự chú ý của hắn lúc này toàn bộ đặt vào ba người…

Người thứ nhất không ngờ lại là người quen. Đầu đội mũ chóp màu đỏ, bộ dạng lôi thôi, trên người đeo lỉnh kỉnh phụ kiện… chính là nam tử bói ma pháp bài quẻ ban sáng: Clark!

Một người khác là một nữ tử toàn thân mặc ngân giáp. Vóc người thon thả, tóc tím, mắt đen, dung mạo tú lệ, trong tay nàng là một thanh trường mâu.

Người thứ ba là một nam tử cao lớn, da hơi đen, cơ thịt khủng bố bạo tạc. Nhãn thần sắc bén, từ khuỷu tay trở xuống là một cánh tay kim loại khổng lồ màu cổ đồng, giống như là cánh tay phóng lớn lên mấy lần vậy.

Ba người này có thực lực toàn bộ là ma đế cấp. Clark cùng nữ tử là S, nam tử khổng lồ là S+.

Trần Duệ nhìn ra được, đám người này đều qua thiên chuy bách luyện, thân kinh bách chiến, khác xa với đám người chủ giáo vốn an nhàn sung sướng. Mấy người này có chiến lực không dưới Quang Huy thánh kiếm Pasali.

Clark bước tới trước vài bước, đánh giá Trần Duệ vài lần, rồi hỏi một câu ngập ngừng: "Ngươi. . . Là mập mạp lúc sáng sao?"

Lúc này Trần Duệ đã biến thành một bộ dáng khác lạ hoàn toàn, không ngờ còn bị Clark nhận ra. Hắn vốn có thể phủ nhận hoặc cự tuyệt trả lời nhưng sau khi nghĩ ngợi một chút lại gật gật đầu.

"Thật sự là ngươi…" Vẻ mặt Clark có chút kỳ quái, dường như mang theo mấy phần thương tiếc, lại mang theo mấy phần quyết ý.

Trần Duệ hơi nhíu lông mày: "Buổi sáng. . . Là một cái bẫy?"

Lúc đó chính bản thân Trần Duệ tìm đến Clark, hai người lại còn đấu bài ma pháp với nhau, trong thâm tâm lại nảy sinh ý kết giao bằng hữu. Thật không ngờ tất cả lại là một cái bẫy vô cùng khéo léo…

Clark lắc đầu: "Không! Lúc đó ta chưa nhận được lệnh triệu tập, chỉ là đoán được ngươi sẽ đi giáo hội trộm lấy hỏa hệ tinh thạch thôi, ta sẽ không hề ngăn trở ngươi. Nhưng đến lúc nhận được lệnh triệu tập thì mới phát hiện ra thì ra ngươi chính là mập mạp. Thật không ngờ ngươi lại là Hắc Tử Đồ lẻn vào Thánh Sơn chút nữa thì hủy đi thánh thụ."

"Ta không phải Hắc Tử Đồ." Trần Duệ cười hờ hững: "Ta cũng mới biết, ngươi đúng là người của Thánh Sơn. Phải không Quang Minh kỵ sĩ dự bị đại nhân?"

"Thực sự ta chính là Thánh Sơn…" Nhãn thần Clark thoáng trở nên lăng lệ như bảo đao xuất vỏ, hắn hét lớn: "Thánh đồ!"

Đọc truyện chữ Full