Trần Duệ không chú ý tới phản ứng của các tinh linh, hắn còn đang đắm chìm trong niềm vui mừng khi có được bổn nguyên sáng tạo lớn mạnh.
Sau khi bổn nguyên sáng tạo mở rộng tới một trình độ nhất định rốt cục cũng đình chỉ lại. Lực lượng bổn nguyên ngưng tụ thành hình thức ban đầu của pháp tắc, điều này có nghĩa là có thể trực tiếp thi triển pháp tắc sáng tạo bổn nguyên. Hơn nữa, chỗ tốt Trần Duệ đạt được không chỉ có vậy.
Nếu như so sánh bổn nguyên hủy diệt với lôi điện phá hủy hết thảy thì bổn nguyên sáng tạo lại giống như đại thụ không ngừng sinh trưởng. Lúc trước, khi đứng trước bờ vực sinh tử, hắn từng lĩnh ngộ được hạt giống của bổn nguyên hủy diệt. Mà hôm nay, nhờ tác dụng của lá bài "bó củi", hạt giống nẩy mầm trở thành cây non. Chỉ cần có sự chỉ dẫn của hắn, tương lai nó đại khái sẽ thuận lợi biến thành một đại thụ che trời.
“Chất dinh dưỡng” để “tưới cây” tốt nhất tất nhiên là tam đại thánh vật quang minh và Sáng Tạo chi thư đầy đủ của Quang Minh Thần Điện. Những thứ này đều là vật không thể chạm tới của người khác nhưng với Trần Duệ thì lại trở thành bình thường như cân đường hộp sữa. Chỉ cần có đủ hai đại bổn nguyên, pháp tắc vũ trụ của siêp cấp hệ thống cũng triệt để hoàn thiện, sinh ra biến hóa về chất, thực lực hắn sẽ tiến lên một tầng thứ mới.
Trần Duệ cảm thấy con đường phía trước chưa bao giờ rõ ràng đến thế, giống như một con đường rừng đầy bụi gai nay trở thành đường nhựa bằng phẳng, tinh thần hắn không khỏi đại chấn.
“Phát hiện sinh vật tín ngưỡng có thể phát triển, đẳng cấp không biết, tác dụng không biết, có thể cấy ghép lên đài Phong Tinh. Thời gian cấy ghép cần 30 phút, tiêu hao một ngàn vạn kết tinh tín ngưỡng, có chuyển hóa không?”
Tiếng nhắc nhở của siêu cấp hệ thống khiến Trần Duệ khôi phục tinh thần lại, rốt cục cũng phát hiện ra dị trạng trong tay mình, thật sự là một mầm cây non!
Lá bài vừa rồi đã không thấy, nó biến thành cây non, đang từ từ “mọc” lên trong lòng bàn tay hắn. Thân cây như ngọc, xanh tươi đáng yêu, tỏa ra sinh mệnh lực ôn hòa mà tinh túy.
Đây là...
Trần Duệ vô ý thức nhìn vị trí vừa rồi của Tự Nhiên chi thụ, đã rỗng tuếch. Cây già héo rũ và phong ấn, tất cả đều đã biến mất, chỉ để lại một mầm cây non trong lòng bàn tay hắn.
Trần Duệ đột nhiên hiểu ra, tinh linh từng nói, Tự Nhiên chi thụ có ý thức của mình. Vừa rồi Tự Nhiên chi thụ “tự bạo” hẳn là do lựa chọn mình, mượn nhờ ba loại nước suối đổ vào để tiêu đốt chút sinh mệnh lực cuối cùng.
Hai vạn năm trước, nó đã bị biến thành chất môi giới để mở ra thông đạoThâm Uyên, sau khi bị phong ấn vẫn thủy chung không triệt để đóng cửa mà lại trở thành một quả bom hẹn giờ. Sau nhiều năm tháng tích lũy ăn mòn, Tự Nhiên chi thụ thậm chí còn bị chuyển hóa thành Thâm Uyên mẫu sào càng thêm đáng sợ.
Lúc này đây, Trần Duệ may mắn thắng lợi tiêu trừ lực lượng Thâm Uyên nhưng tai họa ngầm về thông đạo vẫn tồn tại như cũ, cho nên Tự Nhiên chi thụ đã lựa chọn phương pháp “trị liệu tận gốc”, chấm dứt sinh mạng của chính mình, cũng triệt để đoạn tuyệt thông đạo Thâm Uyên.
Đương nhiên, Tự Nhiên chi thụ cũng không hủy diệt bản thân thuần túy mà nương theo hai mảnh tinh hoa chi diệp và lực lượng của lá bài, một lần nữa kích hoạt hạt giống tính mạng trong tay Trần Duệ, trưởng thành một gốc Tự Nhiên chi thụ mới, à, chích xác hơn thì bây giờ mới chỉ là một mầm cây non.
Nghĩ tới lá bài “bó củi” kia, Trần Duệ im lặng không nói lên lời, thật đúng là nhiệm vụ liên quan đến “đầu gỗ”… hai lần phong ấn Tự Nhiên chi thụ đều xuất phát từ Ailuxier. Kèm thêm việc biết hắn có ba loại nước suối… cái cạm bẫy kia tuyệt đối là có dự mưu từ trước!
Nhưng nhiệm vụ cuối cùng đã hoàn thành, không chỉ triệt để loại trừ uy hiếp tới từ Thâm Uyên mà còn thành công lĩnh ngộ bổn nguyên sáng tạo chính thức, còn chiếm được thêm sinh vật tín ngưỡng “có thể phát triển” nữa. Chỉ cần có sinh vật tín ngưỡng mang lực lượng kỳ dị này trong tay, tương lai đạt được đầy đủ lĩnh ngộ về bổn nguyên sáng tạo tuyệt đối không phải việc khó…
Trần Duệ thấy tinh linh bốn phía gắt gao nhìn chằm chằm vào chồi non trong tay hắn, bỗng dưng lại phản ứng lại. Trận chiến vừa rồi đấu vất vả khiến cho đầu óc có chút mơ hồ, cái chồi này đúng là thứ tốt nhưng nó lại là thánh thụ liên quan đến sinh tử tồn vong của Tinh Linh tộc! Nếu hắn thực sự cấy ghép nó vào đài Phong Tinh, các tinh linh này không liều mạng với hắn mới là lạ đấy. Không nói tới gã “thầy bói” kia, nếu hắn đánh cắp rồi đào tẩu, tương lai cũng khó đối mặt với cha vợ Tinh Linh Vương.
“Khụ…” Trần Duệ ho khan một tiếng, nhắc nhở cho các tinh linh biết sự tồn tại của người nào đó. Đại bộ phận ánh mắt của các tinh linh đều tập trung lên người hắn, sắc mặt cổ quái khiến hắn sợ hãi một hồi.
Cũng may Tự Nhiên chi thụ sống lại, nếu không tinh linh cũng có nhiều tên biết “dùng dầu ăn” chứ đùa à…
Trong bầu không khí quái dị đó, nữ hoàng Liv cuối cùng cũng mở miệng: “Cảm ơn ngươi đã trợ giúp Tinh Linh tộc, bằng hữu nhân loại tôn kính… Đồng thời cũng chúc mừng ngươi, đã trở thành thủ hộ giả của Tự Nhiên chi thụ. Về phần vị Lola tiểu thư kia, ta cảm thấy vô cùng tiếc nuối…”
“Lola không sao, chỉ có điều bị ta tạm thời chuyển rời sang không gian khác thôi.” Trần Duệ hơi nâng mầm non lên, chuyển hướng chủ đề của câu chuyện: “Bệ hạ vừa nói, thủ hộ giả của Tự Nhiên chi thụ?”
“Phải, tuy Tự Nhiên thụ lựa chọn một người không phải tinh linh làm thủ hộ giả... khiến chúng ta bất ngờ, nhưng mà ý chí của thánh thụ là không thể nghi ngờ.”
Trần Duệ cái hiểu cái không gật đầu, chỉ nghe nữ hoàng Liv còn nói một lời khiến người khác giật mình: “Như vậy, hiện tại ta đại biểu cho Tinh Linh tộc, dùng thành ý lớn nhất của một nữ hoàng để mời ngươi gia nhập Ngân Nguyệt tiên đô, trở thành một thành viên của Tinh Linh tộc.”
“Gia nhập tiên đô, trở thành một thành viên của Tinh Linh tộc?”
“Ngươi không chỉ xua tan lo lắng bao phủ tiên đô hai vạn năm mà còn cứu vớt thánh thụ của Tinh Linh tộc, cũng chiếm được sự tán thành của thánh thụ, đủ để cho tất cả các tinh linh đều khắc ghi và cảm kích. Loại công tích vĩ đại này chỉ có một loại người trong lịch sử tinh linh có được, chính là vương giả anh hùng của tộc Tinh Linh chúng ta, đó là Tinh Linh Vương.”
Tinh Linh Vương? Thế này chẳng phải là cùng một cấp bậc với cha vợ rồi sao? Nghe qua dường như cũng không tệ lắm. Trần Duệ nhíu mày: “Nhưng ta là nhân loại, như vậy không sao chứ?”
Nữ hoàng Liv gật đầu: “Dùng chiến công của ngươi, có tư cách để lựa chọn bất cứ một vị tinh linh nữ tính nào đó làm phối ngẫu, gia nhập Ngân Nguyệt tiên đô, anh hùng vương điện hạ.”
Thì ra “phúc lợi” là ở rể, bất cứ một vị tinh linh nữ tính nào? Cũng kể cả chính bản thân nữ hoàng bệ hạ xinh đẹp động lòng người này sao?
Ý nghĩ này chỉ chợt lóe lên mà thôi, nhìn vẻ mặt thành thật của nữ hoàng Liv, Trần Duệ thu hồi tâm tư vui đùa, lắc đầu nói: “Ý tốt của bệ hạ ta hiểu, ta giúp Tinh Linh tộc, ước nguyện ban đầu cũng chỉ vì bằng hữu, không cần hồi báo gì, hôn phối… chuyện này không cần phải nhắc lại nữa.”
Các em gái tinh linh đều là đại mỹ nữ, nếu như còn độc thân, Trần Duệ cũng khẳng định cũng vui mừng một phen nhưng mà… hiện tại Thủy Tinh cung đã trật kín chỗ, hắn không có cách nhét thêm. Cho dù lo lắng vấn đề bạo tạc Thủy Tinh cung hay là phản cảm vì hôn nhân chính trị, hắn cũng không thể đáp ứng yêu cầu này.
“Điện hạ tùy thời có thể thực hiện quyền lợi này…” Nữ hoàng Liv nhíu mày, cũng không miễn cưỡng mà nói thẳng vào chính đề: “Hiện tại có một việc trọng yếu muốn xin điện hạ hoàn thành. Tự Nhiên chi thụ mặc dù trọng sinh nhưng lại là lúc yếu ớt nhất. Hiện tại, chỗ này của chúng ta là nơi sinh trưởng thích hợp nhất cho thánh thụ, nhưng hôm nay đã hoàn toàn bị lực lượng Thâm Uyên phá hư, cho dù điện hạ thi triển nước suối Sinh Mệnh, nước suối Phục Hoạt, nước suối Hoạt Lực thì ít nhất cũng cần hai nắm mới có thể khôi phục lại. Trong thời gian đó, khẩn cầu điện hạ dùng hết lực lượng thủ hộ Tự Nhiên chi thụ.”
“Ý của bệ hạ là… để ta bảo vệ cái mầm, à, Tự Nhiên chi thụ hai năm sao?” Trần Duệ trợn tròn mắt, không nghe lầm chứ?
Nữ hoàng Liv tỏ vẻ áy náy: “Ta biết điều này khiến điện hạ vô cùng khó xử nhưng mà Tự Nhiên chi thụ đã lựa chọn điện hạ làm thủ hộ giả, hơn nữa điện hạ còn có ba loại nước suối, có thể cung cấp lực lượng tốt nhất cho thánh thụ. Đây là thỉnh cầu của toàn Tinh Linh tộc, cho nên… kính xin điện hạ đáp ứng!”
Không hề khó xử chút nào đâu! Trần Duệ lầm bầm nói trong lòng một câu, quả thực là mở cờ trong bụng. Hắn cố ý trầm ngâm trong chốc lát rồi mới “miễn cưỡng” gật đầu, nói: “Cái này liên quan đến đại sự sinh tồn của cả Tinh Linh tộc, ta dường như không tìm thấy lý do cự tuyệt.”
Nhưng nữ hoàng Liv lại nói thêm mấy câu khiến hắn trợn tròn mắt: “Như vậy xin điện hạ hãy ở lại tiên đô hai năm để đợi Tự Nhiên chi thụ hoàn toàn sống lại.”
“Xin lỗi, điều đó là không thể nào.” Trần Duệ trả lời vô cùng khẳng định, không có một chút do dự nào. Hắn còn phải lập tức đi Lam Diệu đế quốc và còn cả những kế hoạch vô cùng quan trọng khác, căn bản không có khả năng ở lại Ngân Nguyệt tiên đô một thời gian ngắn cứ đừng nói chi là hai năm lâu dài.”
Nữ hoàng Liv cau mày nói: “Những cái khác dễ nói nhưng điều kiện này điện hạ không thể cự tuyệt. Xin hãy lý giải…”
Lời còn chưa xong, đã bị Trần Duệ cắt đứt. “Bây giờ, ta còn có chuyện quan trọng cần phải tới nơi khác, sở dĩ ta tới tiên đô là vì lời hứa với Feinuoya tông sư, lại trùng hợp nhận được ủy thác của Ailuxier đại nhân. Hôm nay ủy thác đã hoàn thành, ta có thể nói một cách không khoa trương là nếu ta muốn rời khỏi đây, thậm chí cưỡng ép mang theo Tự Nhiên chi thụ, các ngươi không ai ngăn được ta, kể cả vị tiên tri truyền kỳ kia đích thân ra tay cũng thế.”
Lúc trước, Python để lại vài phần lạc ấn linh hồn của đỉnh phong bán thần cấp, có thể khu động tháp Huy Hoàng, tự do thi triển Tinh Không chi môn. Mặc dù là Michael “gần với thần nhất” lần trước cũng thúc thủ vô sách. Trần Duệ không cho rằng sức chiến đấu của Ailuxier còn trên cả Michael, hơn nữa vị tiên tri kia còn phải trả cái giá cho việc sử dụng lực lượng tiên tri mà không rời khỏi Mê huyễn U Lâm được. Dùng thực lực của đám tinh linh trước mặt đây quả thực không đủ để lưu hắn lại.
Vừa nghe thấy Trần Duệ nói mang Tự Nhiên chi thụ đi, các tinh linh lập tức xôn xao hẳn lên. Không ít kẻ, sắc mặt trở nên khó coi, ánh mắt mơ hồ để lộ địch ý.
Trần Duệ không thèm để ý, lạnh nhạt nói: “Vừa rồi, hung hiểm khi ta đối mặt với Thâm Uyên mọi người đều thấy, ta không hy vọng bằng hữu mà mình bất kể sinh tử để trợ giúp lại trở thành kẻ địch của ta. Ta có dự tính và hành trình của mình, hiện tại cần phải rời khỏi Ngân Nguyệt tiên đô. Tự Nhiên chi thụ ta có thể chuyển nó cho bất cứ một tinh linh nào, xem tại mặt mũi của bằng hữu Feinuoya, ba loại nước suối ta cũng tặng Tinh Linh tộc một phần, còn về cái khác, ta nghĩ… không cần phải nói thêm nữa.”
“Ngươi là thủ hộ giả của Tự Nhiên chi thụ, trước khi còn chưa thành công cấy ghép, Tự Nhiên chi thụ không cách nào rời khỏi ngươi, nếu không sẽ khô kiệt mà chết.” Mở miệng không phải nữ hoàng Liv mà là Silanya. “Ngươi có thể mang Tự Nhiên chi thụ rời đi, điều kiện tiên quyết là phải bảo vệ nó thật tốt.”
Câu nói phía sau khiến các tinh linh kinh hãi, quay ra nhìn nhau.
“Vị điện hạ này còn có một thân phận nữa! Thê tử của hắn, vị tiên nữ long kia chính là con gái của Greenspan.” Lời của Silanya khiến cho ánh mắt của không ít các tinh linh hòa hoãn xuống. Thì ra nhân loại này lại là con rể của Tinh Linh Vương Greenspan đại nhân!
Nữ hoàng Liv tuy cũng biết được mối quan hệ kia qua các siêu giai cường giả nhưng thánh thụ là mấu chốt để kéo dài huyết mạch cho Tinh Linh tộc, không có khả năng vì vậy mà nhả ra. Nàng nghĩ tới một chuyện khác, nội tâm vừa động, vội hỏi Silanya: “Mang Tự Nhiên chi thụ đi… là ý của lão sư?”
Silanya hơi gật đầu, nói: “Đây là hy vọng phục hưng duy nhất của Tự Nhiên chi thụ, cũng là lời tiên đoán cuối cùng của phụ thân.”
“Cuối cùng?” Các tinh linh đồng loạt kinh hãi.
Ánh mắt của Silanya trở nên ảm đạm. “Sinh mệnh lực của phụ thân chỉ còn vài năm nữa thôi, không cách nào tiếp tục tiên đoán nữa.”
Tiên tri truyền kỳ là kẻ chỉ dẫn tối cao nhất của Tinh Linh tộc. Uy vọng của ngươi là không thể thay thế, vừa nghe nói Ailuxier chỉ còn sống được vài năm, các tinh linh đều vô cùng bi thương, địch ý đối với Trần Duệ cũng tan biến không còn, xem ra đã lựa chọn tín nhiệm.
Nữ hoàng Liv hít sâu một hơi, thi lễ với Trần Duệ. “Điện hạ, xin tha thứ cho sự thất lễ vừa rồi của ta, bởi vì thánh thụ dù sao cũng quan hệ tới sinh tử tồn vong của cả tộc ta. Nếu đã như vậy, xin điện hạ hãy chăm sóc cẩn thận cho Tự Nhiên chi thụ. Hai năm sau, ngài hãy trở lại tiên đô, trồng lại Tự Nhiên chi thụ vào Tự Nhiên chi nguyên. Trong thời gian đó, Tinh Linh tộc sẽ cung cấp mọi trợ giúp cho điện hạ, siêu giai cường giả, quân đội tinh linh… kể cả hai quân đoàn mạnh nhất, Ảo Ảnh Xạ Thủ quân đoàn và Tinh Linh Nguyên Tố Sư quân đoàn, đều tùy thời để điện hạ điều khiển.”
“Nếu Tinh Linh tộc đã tín nghiệm ta, ta xin dùng tính mạng để thề, ta sẽ dốc hết sức thủ hộ Tự Nhiên chi thụ. Hai năm sau, nhất định sẽ vật quy nguyên chủ, hoàn hảo vô khuyết.” Trần Duệ trả lễ với nữ hoàng tinh linh. Hắn hiểu lập trường và sự băn khoăn của đối phương, hơn nữa Tự Nhiên chi thụ vô cùng trọng yếu với việc nắm giữ sáng tạo trong tương lai… không, dù chỉ là nửa năm, cũng đủ cho hắn tác dụng trọng yếu rồi, cho nên, hắn không làm mình làm mẩy gì mà trực tiếp nói để cho Tinh Linh tộc cái bậc thang đi xuống.”
Về phần đặc quyền điều quân đương nhiên là vì Tự Nhiên chi thụ thôi, đối với Trần Duệ cũng không có tác dụng quá lớn, hơn nữa chuyện hắn muốn làm không cần phải dính dáng tới Tinh Linh tộc.
Trần Duệ vừa quay đầu liền thấy Feinuoya nhìn mình bằng ánh mắt cảm kích. Hắn cười cười với lão hữu, bắt đầu cấy ghép Tự Nhiên chi thụ.
Tự Nhiên chi thụ được cấy ghép vô cùng thuận lợi. Dưới cái nhìn ngạc nhiên soi mói của các tinh linh, Tự Nhiên chi thụ hoàn toàn biến mất trên tay Trần Duệ. Tuy không nhìn thấy thánh thụ nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự tồn tại của nó như cũ, sinh cơ dào dạt khác hẳn lúc trước. Ánh mắt các tinh linh nhìn về phía Trần Duệ đều mang sự cảm kích và kính sợ.
Trên đài Phong Tinh xuất hiện một mầm cây non.
Trong tích tắc mầm cây non kia xuất hiện, Trần Duệ rõ ràng cảm nhận được cả siêu cấp hệ thống tràn ngập sinh mệnh khí tức. Một ít tinh cầu không người bây giờ cũng bắt đầu có dấu hiệu của sự sống.
Tự Nhiên chi thụ: sinh vật tín ngưỡng loại hình phát triển, cấp bậc không biết, công hiệu không biết, có thể cấy ghép, trước mắt mỗi ngày tiêu hao một nghìn kết tinh tín ngưỡng.
Tuy không biết công hiệu hơn nữa mỗi ngày còn tiêu hao một nghìn kết tinh tín ngưỡng nhưng Trần Duệ mơ hồ cảm thấy Tự Nhiên chi thụ hẳn có công dụng khác. Đáng tiếc trước mắt hắn không có thời gian để nghiên cứu, nhưng mà riêng việc để cho các tinh cầu kia có sự sống đã đủ để trả giá lớn rồi.
Giải quyết xong vấn đề Tự Nhiên chi thụ, Trần Duệ không dừng chân ở Ngân Nguyệt tiên đô mà trực tiếp cáo từ. Bọn người nữ hoàng Liv và Feinuoya đưa tiễn hắn tới tận cửa thành.
Lúc chia tay, Trần Duệ bất ngờ gặp được “người quen”.
Một thiếu nữ tinh linh mười hai mười ba tuổi, mái tóc xanh biếc gợn sóng, ngũ quan tinh mỹ đáng yêu. Cô bé cưỡi một con thú một sừng trắng muốt, đang chậm rãi đi về phía này.
Thú một sừng ngóc cái đầu của mình ra, ánh mắt vô cùng cao ngạo, chân bước về phía trước.
Tinh linh thiếu nữ thấy bọn người nữ hoàng và Feinuoya thì tỏ ra kinh ngạc, đang muốn thúc thú một sừng đi qua đó, nào biết thú một sừng còn nhanh hơn nàng, chủ động chạy về phía này. Phương hướng của thú một sừng không phải tinh linh nữ hoàng mà là Trần Duệ.
Thú một sừng chạy tới trước mặt Trần Duệ rồi sau đó ngừng lại, hơi có chút do dự ngập ngừng. Trần Duệ mỉm cười, vươn tay ra, hơi thở quen thuộc khiến thú một sừng rốt cục xác định chính xác. Nó hưng phấn hí lên một tiếng, thân mật cọ vào tay hắn.
Phụ cận rất nhiều tinh linh đều lắp bắp kinh hãi, con thú một sừng Bạch Phong kiệt ngạo bất tuân kia, ngoại trừ tiểu công chúa Michelle ra, kể cả các tinh linh có thực lực vượt qua nó cũng không khiến nó phục tùng. “Người xa lạ” này không ngờ lại có thể thân cận với nó như thế.
Trong tay Trần Duệ xuất hiện hai trái linh quả, đây là món ăn thú một sừng thích nhất. Bạch Phong mừng rỡ, nhìn chằm chằm vào linh quả, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, động tác của nó hơi chậm lại, đôi mắt tràn ra giọt lệ.
Trần Duệ biết Bạch Phong nghĩ tới cái gì, chuyện cũ như phim quay lại trong lòng hắn. Cảm giác bi thương nhàn nhạt dâng lên trong lòng. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve bờm của thú một sừng, dùng phân tích chi nhãn nói: “Ta cũng nhớ nàng, Bạch Phong à.”
Thú một sừng cúi đầu, một giọt nước mắt rơi xuống mặt đất. Một màn này khiến các tinh linh quả thực không tin được vào mắt mình nữa.
“Bệ hạ.” Trần Duệ đột nhiên quay đầu lại, nói với Liv nữ hoàng một câu: “Về cái ‘quyền lợi’ gia nhập tiên đô lúc trước ngươi nói… liệu có tính cả bán tinh linh không?”
Nữ hoàng khẽ giật mình, trầm ngâm một lát rồi đáp: “Tính cả.”
“Như vậy… ta sẽ vĩnh viễn giữ lại quyền lợi gia nhập tiên đô.” Lời này của Trần Duệ khiến tuyệt đại đa số tinh linh cảm thấy khó hiểu, chỉ có Liv cà Feinuoya là biết, đại công chúa Philly cũng mơ hồ đoán ra một ít.
“Xin hỏi, ngươi có phải là…” Michelle nhảy xuống từ trên ngựa, chần chờ hỏi.
“Hãy chăm sóc tốt cho bản thân mình và Bạch Phong.” Trần Duệ không trả lời, chỉ sờ đầu tiểu công chúa tinh linh rồi đặt linh quả vào tay nàng. Sau đó, hắn quay người rời đi.
“Ê! Đây…” Michelle chớp mắt, nhìn bóng lưng người vừa mới rời đi kia, muốn nói lại thôi.
“Michelle.” Thanh âm của nữ hoàng vang lên.
“Ma ma, vì sao hắn lại…”
“Đi thôi, có một số việc sau này lớn lên con sẽ hiểu.”
“Lớn lên thì sẽ không còn câu hỏi nữa sao?”
“Không, con sẽ gặp được càng nhiều câu hỏi, đây là cuộc sống.”
“Con phải làm sao bây giờ?”
“Dùng mắt của con, hai tay của con đi tìm đáp án…”
Hai mẹ con vẫn hỏi đáp, còn bóng người phía trước đi ngày càng xa.