“Đúng vậy, đây là sắp xếp của sơn trang Huyết Kiếm, bởi vì quy mô kén rể lần này không nhỏ, thế lực ở khắp nơi đều có người đến, tuy sơn trang Huyết Kiếm có chuẩn bị trước, nhưng khó có thể ứng phó nhiều như vậy, cho nên yêu câu người nhận được thiệp mời nghỉ tạm ở khách sạn trước đã, đợi sơn trang Huyết Kiếm sắp xếp xong lại vào bàn”
An Mạn nói.
“Thì ra là vậy, xem ra đột nhiên có nhiều lực lượng như vậy vào, áp lực của sơn trang Huyết Kiếm cũng rất lớn! Nếu bọn họ không chuẩn bị trước thật tốt, xảy ra nhiễu loạn gì đó, vậy tổn thất không chỉ riêng sơn trang Huyết Kiếm, Phiêu Nhai Các cũng mất mặt theo, bọn họ không gánh nổi hậu quả, cẩn thận cũng là lẽ đương nhiên”
“Chủ tịch Lâm, chúng ta yên tâm ở lại đây sao?”
“Phái những người này đi tìm hiểu tin tức”
Lâm Dương lấy thiệp mời, đưa cho An Mạn: “Kêu người lợi dụng thiệp mời này tiến vào sơn trang Huyết Kiếm, tìm kiếm một số tin tức có tác dụng, tuy Mã Hải quen biết rộng, nhưng không điều tra được ở hiện trường tin tức có tác dụng gi, luôn không đáng tin”
“Dạ, chủ tịch Lâm”
An Mạn gật đầu, nhận lấy thiệp mời đi xuống.
Thiệp mời là tấm giấy thông hành.
Tuy bây giờ Lâm Dương vẫn không thể tiến vào sơn trang, nhưng có thứ này, điều tra khách mời và tình hình xung quanh sơn trang rất dễ dàng.
Lâm Dương tới nơi này vì Kim Ô Đan.
Đổi với anh mà nói, tình báo vô cùng quan trọng.
Nếu không tới đây chạy một chuyến ngay cả Kim Ô Đan ở đâu cũng không biết, vậy chẳng phải lãng phí thời gian, làm trò cười cho người trong nghề sao? Lâm Dương không hề nghi ngờ năng lực của An Mạn.
Có thể trở thành tâm phúc của Mã Hải, chắc chắn là có điểm hơn người.
Vì thế anh ngồi một mình ở đại sảnh dùng trà xem di động.
Thường có một số quái nhân khí tức đặc biệt hoặc ăn mặc kỳ lạ tiến vào khách sạn.
Sơn trang Huyết Kiếm cũng sắp xếp người tiến hành tiếp đãi trong khách sạn.
Nhưng cho dù là ai, đều không có hứng thú với người đàn ông ăn mặc bình thường đội mũ.
Nhưng Lâm Dương cũng không nhàn rỗi.
Trong một số người tiển vào khách sạn, cũng có mấy người lúc trước từng gặp mặt một lần.
Lúc này hành trình tới sơn trang Huyết Kiếm, sẽ không cô đơn tôi.
Đợi như vậy chừng một tiếng.
Ong ong ong… Di động đặt lên bàn đột nhiên vang lên.
Là An Mạn gọi tới. Lâm Dương lập tức nghe máy.
“Chủ tịch Lâm, đã xảy ra chuyện, xin anh đến cứu tôi với, cứu tôi…”
Bên kia điện thoại An Mạn thở hổn hển, vừa khóc vừa kêu lên.
“Cái gì?”
Lâm Dương đứng bật dậy, lập tức quát hỏi: “Cô ở đâu?” “Cửa hàng thời trang nữ ở đường Trường Mạch, bọn họ đang đuổi theo tôi, chủ tịch Lâm, cứu tôi với!”
An Mạn khóc ròng nói.
“Cô nghĩ biện pháp trốn đi, tôi lập tức tới tìm côi”
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên