Tân Tuấn Minh liếc mắt nhìn Trang Tuấn Kiệt, trực tiếp giơ †ay tát vào Trang Tuấn Kiệt.
Tư thế này căn bản không giống như so tài, trái lại như người bình thường đánh nhau.
Trang Tuấn Kiệt hơi bất ngờ, còn tưởng Tân Tuấn Minh sẽ sử dụng chiêu thức phi phàm độc đáo gì.
Kết quả không có gì mới lạ như thế? Phế vật đúng là phế vật! Anh ta âm thâm cười mỉa, giơ tay muốn ngăn cản cái tát này, đồng thời anh ta cũng dùng tay khác tát vào mặt Tân Tuấn Minh.
Nhưng mà ngay lúc anh ta chạm vào tay Tần Tuấn Minh… Lạch cạch, âm thanh thanh thúy truyền ra.
Là bàn tay và cánh tay va chạm, sau đó lực lượng khổng lồ từ bàn tay trực tiếp trút luôn lên toàn thân anh, kèm thêm bàn tay tát mạnh vào má Trang Tuấn Kiệt.
Bốp! Tiếng tát vang vọng bốn phía. Bạn đang đọc truyện tại — Tru mTruyen. me — Lực đánh khổng lồ khiến Trang Tuấn Kiệt liên tục lùi vê sau, cơ thể lảo đảo, suýt nữa ngã xuống đất.
Đợi anh ta ổn định cơ thể, mới cảm thấy gương mặt mình nóng rát đau đớn, nửa bên mặt sưng phồng lên.
Một dấu tay rất rõ xuất hiện trêu má.
Trang Tuấn Kiệt mơ hồ rồi.
Bốn phía yên tĩnh dọa người.
Rất yên tĩnh.
Tất cả mọi người trợn to mắt, nhìn Tân Tuấn Minh với vẻ khó mà tin.
Hơi thở, trái tim cùng với đại não của mọi người, giỗng như toàn bộ dừng hoạt động.
Không ai có thể thoát khỏi hình ảnh rung động này… Ai có thể tin tưởng… Đứa con hoang Tân Tuấn Minh kia… Vậy mà tát Trang Tuấn Kiệt?
Tất cả mọi người kinh ngạc.
Cảm giác sợ hãi tràn ngập trong lòng mỗi người.
Cảnh tượng trước mắt nằm ngoài sức tưởng tượng của bọn họ! Làm sao có thể? Người nọ là quỷ sao? Rõ ràng là trái tim đã bị đánh nát, vậy mà… Còn có thể đứng dậy! “Đây rốt cuộc là tà pháp gì thế?” Hà Vĩ Hùng run run liên tục lùi vê sau.
“Rất kỳ lạ, thầy, cần phải cẩn thận người này: Dương Long kêu lên.
Còn Tô Nhan, đã sớm bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ tới mức ngôi sững sờ trên đất.
Thực ra cô chỉ là người bình thường, loại chuyện võ giả đấu võ cô thấy rất ít, càng đừng nói tới loại cục này.
Một người da tróc thịt bong toàn thân là máu còn có thể nhẹ nhàng như thường đứng dậy.
Quả thực là nghe rất dọa người.
“Tôi biết!”
Lâm Dương nhìn chằm chằm người đàn ông đeo mặt nạ, trâm giọng nói: “Mạch máu của người này bị che lại! Cho nên cho dù anh ta bị công kich nặng cỡ nào, đều không chêt!”
“Thật đúng là bác sĩ Lâm, nhưng mà anh chỉ đoán đúng một nửa”
Tần Tuấn Minh cười nói.
“Đoán đúng một nửa sao?”
Bỗng nhiên Lâm Dương giật mình.
Nhưng mà lúc này, một quyền của người đàn ông đeo mặt nạ đánh trúng ngực Lâm Dương.
Chỉ trong nháy mắt.
Râầm! Cả người Lâm Dương như viên đạn bắn ra, bay ra ngoài, đập vào trong một tòa nhà ở phía sau, đúng là xuyên qua căn nhà này.
“Hả?”
Mọi người giật mình sắc mặt thay đổi.
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên