Trang Tuấn Kiệt nâng quyền giãm chân, muốn tiến hành phản kich, nhưng chống đỡ mấy chiêu, toàn thân ăn vài quả đấm, đau đớn kịch liệt khiến anh ta gân như choáng váng, rơi vào đường cùng, anh ta chỉ có thể từ bỏ tấn công, cố gắng phòng thủ.
Nhưng cho dù như vậy chống đỡ cũng không được lâu. Chưa đến 1 phút, trên người Trang Tuấn Kiệt là mặt mũi bầm dập, khắp nơi đều có vết ứ đọng.
Anh ta căn bản không ngăn được thế tấn công như cuồng phong vũ bão của Tân Tuấn Minh.
Phòng ngự của anh ta ở trước mặt Tân Tuấn Minh đều có sơ hở.
Tiếp tục kéo dài, anh ta chắc chắn sẽ phải chết không thể nghỉ ngờ.
“Đáng giận! Kiếm pháp Tế VũI”
Trang Tuấn Kiệt phát ra tiếng gào thét, đột nhiên rút kiếm ra, kiếm ảnh như mưa, giết Tân Tuấn Minh.
Tần Tuấn Minh vội vàng lùi vê sau.
Nhưng kiếm ảnh khủng bố vẫn tạo ra vết kiếm nông sâu trêu cánh tay anh ta.
Một ít máu tươi tràn ra.
“Đê tiện!”
Trang Tuấn Phi lập tức hét lên: “Tân Tuấn Minh không dùng kiếm, anh lại sử dụng kiếm, đúng là đê tiện! Trang Tuấn Kiệt, nếu như anh thắng trận quyết đấu này, cũng thắng không vẻ vang!”
“Cái gì mà thắng không vẻ vang? Tôi có nói không được dùng kiếm sao? Chỉ cần tôi không làm trái với quy định, người nào quản nhiều như thế? Tân Tuấn Minh, nhận lấy cái chết đi!”
Trang Tuấn Kiệt gâm nhẹ, một người một kiếm giống như cự phong liều mạng với Tân Tuấn Minh.
Trang Tuấn Kiệt dùng kiếm pháp thuần khiết nhất của sơn trang Huyết Kiếm! Thân kiếm nhẹ nhàng vô ảnh, kiếm nhận lại tàn bạo hung ác, giống như có thể cắt vỡ tất cả, trêu kiếm nhận có một đạo huyết tuyến quỷ dị khó tìm.
Tân Tuấn Minh không ngừng né tránh, nhảy nhót lung tung, giống như rất e sợ lợi kiếm này, căn bản không dám đánh trả.
Chậm rãi, ưu thế thuộc vê Trang Tuấn Kiệt.
“Ba, không hay rồi, Tân Tuấn Minh căn bản không biết kiếm pháp nhà họ Trang chúng ta, em ấy không biết chiêu thức này, chưa từng thấy uy năng của nó, còn tiếp tục như vậy, tất nhiên sẽ thiệt thòi lớn, hơn nữa… E rằng Trang Tuấn Kiệt còn có thể ra tay sát hại em ấy”
Trang Tuấn Phi vội vàng nghiêng đầu kêu lên.
“Nhất định phải ngăn trận quyết đấu này!”
Trang Quốc Thiên cũng ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này.
Lúc trước ông ta có cân nhắc đến việc truyền thụ cho Tần Tuấn Minh kiếm pháp của sơn trang Huyết Kiếm, nhưng hành động này bị rất nhiêu người trong tộc phản đối. Chính vì Tân Tuấn Minh sinh ra không tốt, danh không chính ngôn không thuận, là con hoang.
Anh ta ngay cả họ Trang đều không có quyền lợi được lấy, sao có thể truyền võ học của nhà họ Trang? Bởi vậy Tân Tuấn Minh chưa bao giờ tiếp xúc võ kỹ, đối với võ kỹ kiếm pháp thâm ảo cũng hoàn toàn không biết gì cả.
Vì khiến Tân Tuấn Minh có tương lai càng tốt hơn, Trang Quốc Thiên bất đắc dĩ phải đưa Tân Tuấn Minh ra nước ngoài, ngoài ra còn mời sư phụ tốt nhất dạy anh ta võ học. Tuy Tần Tuấn Minh không học được võ kỹ nhà họ Trang, nhưng sư phụ bên ngoài truyền thụ, có thể tự bảo vệ mình không thành vấn đề.
Nhưng Trang Quốc Thiên chưa từng nghĩ tới, bây giờ võ công của Tân Tuấn Minh lại tốt như vậy, có thể phân thắng bại với Trang Tuấn Kiệt, chuyện này ngay cả Trang Tuấn Phi đều không thể làm được.
Nhưng đánh thì đánh, Trang Quốc Thiên vẫn không tin con trai ông ta có thể thắng Trang Tuấn Kiệt.
“Anh cả! Anh cả! Anh mau ngăn cản hai đứa đi! Bảo bọn chúng đừng đánh nữa! Anh cảt Trang Quốc Thiên nghiến răng, xoay người nói với Trang Thái Thành.
“Ngăn cản cái gì? Đây là lựa chọn của con trai cậu! Nếu tôi nhúng tay, không phải phá hoại quy củ sao? Hơn nữa đây chỉ là đám bề dưới so tài thôi, không sao đâu!”
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên