Thẩm Thanh Lan đưa Phó lão gia đến cổng đại viện.
“Cô bé, cảm ơn cháu, thật sự cảm ơn cháu, nếu hôm nay không gặp cháu thì lão già này phải mất mặt rồi.” Phó lão gia nhìn Thẩm Thanh Lan, mặt mày rạng rỡ.
“Ông không cần khách sáo như vậy đâu, dù sao cháu cũng phải về nhà mà.” Giọng Thẩm Thanh Lan nhẹ nhàng. Phó lão gia chỉ cho rằng cô khiêm tốn chứ không nghĩ sâu về ý trong lời Thẩm Thanh Lan nói.
Mãi đến khi Thẩm Thanh Lan đi cùng ông vào cửa đại viện, mà vệ sĩ ở cửa không cản lại, lúc này Phó lão gia mới giật mình.
“Cô bé, cháu cũng ở đây à?”
Thẩm Thanh Lan gật đầu, “Ông ở tòa nhà nào, để cháu đưa ông về ạ.”
Phó lão gia nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Thanh Lan mà không nhớ ra được ở đây có ai như vậy, chẳng lẽ là họ hàng nhà ai đến ở tạm à?
“Cháu này, nhà cháu ở đâu thế?” Phó lão gia không trả lời, hỏi ngược lại.
Sau đó ông mới biết Thẩm Thanh Lan là đứa cháu gái thất lạc rồi tìm lại được của ông bạn già.
Phó lão gia ở trong đại viện, còn Thẩm Thanh Lan mới trở về ba năm trước, theo lý thì Phó lão gia không thể không biết cô, nhưng mấy năm qua sức khỏe Phó lão gia không được tốt lắm nên vào Nam an dưỡng, vừa về thành phố tuần trước.
Biết Thẩm Thanh Lan là cháu gái của ông bạn già họ Thẩm, ông lại càng thích Thẩm Thanh Lan hơn, còn cảm thấy thương tiếc. Khi cô còn bé, ông cũng đã thật lòng yêu thương cô bé này.
Sau đó, Phó lão gia dần dần nhận ra, Thẩm Thanh Lan không chỉ có tính cách điềm tĩnh hơn bạn cùng lứa tuổi, mà còn có học thức vô cùng uyên bác, lĩnh vực nào cô cũng hiểu biết đôi chút. Dù ông tìm cô chơi cờ hay là bàn luận thơ họa tâm đắc, cô đều đối đáp được như thường, kể cả thảo luận thời sự chính trị, cô cũng có thể nói ra được một hai. Làm người khiêm tốn lại nhã nhặn, thái độ đối với người già không nhiệt tình, nhưng lại rất kính trọng.
Hơn nữa Thẩm Thanh Lan còn rất kiên nhẫn, dù Phó lão gia có đi lại nước cờ bao nhiêu lần, cô cũng không giận.
Phó lão gia không có cháu gái, chỉ có một đứa cháu nội và một đứa cháu ngoại. Ấn tượng gặp gỡ lần đầu với Thẩm Thanh Lan vô cùng tốt, tiếp xúc càng lâu, ông lại càng thích Thẩm Thanh Lan nhiều hơn.
Ngay từ đầu, ông không hề có ý định ghép đôi Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật lại với nhau. Dù sao thì lúc đó Thẩm Thanh Lan cũng chỉ vừa qua sinh nhật mười tám tuổi, còn Phó Hoành Dật vẫn chưa tới ba mươi. Tuy muốn ôm chắt trai, nhưng ông sẽ không ép buộc cháu mình.
Năm này qua năm khác, chớp mắt đã ba năm trôi qua, cháu trai vẫn hăng say với quân đội, không hề để tâm tới chuyện hôn nhân của mình. Cô bé kia cũng dần dần lớn lên, trở thành một cô gái vô cùng xinh đẹp.
Có điều, cô bé lại càng trở nên dửng dưng lạnh nhạt hơn. Phó lão gia cũng biết chuyện của nhà họ Thẩm. Ông không thể hiểu được suy nghĩ của Sở Vân Dung và cũng không có tư cách để trách móc, nên lại càng thương yêu Thẩm Thanh Lan.
Ngày nào đó một năm trước, lúc Phó lão gia đang chơi cờ với Thẩm Thanh Lan, chẳng hiểu sao ông lại nghĩ đến cháu trai đang độc thân của mình, ngẫm lại tướng mạo của nó, rồi lại nhìn Thẩm Thanh Lan đang cầm quân cờ ngồi trầm tư ở đối diện, mắt Phó lão gia sáng bừng. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu ông, dần dần không thể kiểm soát được, càng nghĩ càng muốn khen mình vì ý nghĩ đó.
Vì vậy Phó lão gia chẳng buồn chơi cờ nữa, kích động chạy về phòng gọi điện thoại cho Thẩm lão gia thông báo quyết định của mình. Ai ngờ Thẩm lão gia vừa nghe xong liền cúp điện thoại, còn mắng ông một câu “nằm mơ giữa ban ngày“.
Sau đó, Thẩm Thanh Lan bị ông nội nhà mình gọi về nhà bằng một cuộc điện thoại, mấy tháng liền không gặp Phó lão gia.
Phó lão gia biết ý định này của mình có vẻ không biết xấu hổ. Dù sao con gái nhà người ta vẫn còn là nụ hoa, còn thằng nhóc nhà mình đã là lão thịt khô rồi. Vì không muốn tiếp tục chọc giận Thẩm lão gia nên ông không nhắc lại chuyện này trước mặt Thẩm lão gia nữa.
Chỉ là, trong lòng ông vẫn âm thầm suy tính đủ kiểu âm mưu, đợi cháu trai về thì để nó theo đuổi được người trước đã, đến lúc cô bé đồng ý rồi, dù lão Thẩm không muốn cũng chẳng còn cách nào khác.
Nhưng trời không chiều lòng người, năm đó Phó Hoành Dật lại cực kỳ bận rộn, ngay cả lễ tết cũng không thấy đâu. Lần này, nếu không phải ông giả bệnh thì chắc chắn thằng nhóc thối đó cũng chẳng về.
Nghĩ tới đây, hai tay Phó lão gia chống nạnh. Ông đi loạn xạ trong phòng của mình, tức giận cháu trai không có chí tiến thủ.
Phó Hoành Dật không để ý đến tính trẻ con của Phó lão gia. Lần nghỉ phép này vốn không phải là ý của anh. Trong quân đội đang tuyển chọn thêm người mới. Bây giờ là lúc quan trọng, anh làm đội trưởng, đáng ra không nên vắng mặt mà lại bị ông cụ lấy lý do bệnh nặng lừa anh về.
Ban đầu, anh không biết nguyên nhân Phó lão gia lừa anh là gì, bây giờ ấy à, hơn nửa chính là vì cô bé nhà họ Thẩm kia rồi!
Nhớ tới người xinh đẹp nhưng lại lạnh lùng kia, khóe môi Phó Hoành Dật hơi cong lên, nở nụ cười mà chính anh cũng không nhận ra.
Chỉ là, những lời tối nay nói với Thẩm Thanh Lan là thật, xác định được sức khỏe của Phó lão gia vẫn ổn, ngày kia anh sẽ trở về quân đội, cũng chẳng biết bao giờ mới lại về nhà.
Nghĩ đến quân đội là Phó Hoành Dật lại nghĩ ngay đến kế hoạch huấn luyện còn chưa hoàn thành, bèn thừa dịp bây giờ đang rảnh rỗi, viết kế hoạch huấn luyện ra trước đã, nghĩ tới đây, anh liền đi thẳng tới thư phòng.
Chỉ khổ Phó lão gia còn ở trong phòng chờ Phó Hoành Dật qua nhận sai, sau đó theo đuổi được Thẩm Thanh Lan.
Ông đợi hoài đợi mãi mà vẫn không thấy Phó Hoành Dật, cuối cùng cũng biết cháu trai mình không có ý định cưới Thẩm Thanh Lan thật.
Này làm sao được? Thanh Lan là đứa cháu dâu do ông chọn, quyết không để người khác tha đi mất. Đừng tưởng ông không biết, thật ra có nhiều người dòm ngó con bé lắm. Lần trước ông đến trường tìm nó còn thấy có một nam sinh tặng hoa tỏ tình với nó nữa. Tuy nó đã từ chối, nhưng ai biết được còn có lần sau hay không, chẳng may bị người khác theo đuổi được thì ông quả thật không còn chỗ để khóc nữa mất.
Nghĩ tới đây, trong đầu Phó lão gia đã nảy ra một kế hoạch...
Ngày hôm sau, toàn thủ đô có tin nhà họ Phó muốn chọn cháu dâu, tin tức vừa xuất hiện đã lập tức khiến toàn bộ thành phố nổ tung, khuấy động lòng xuân của các cô gái chưa kết hôn.
Nhà họ Phó là gia đình thế nào? Đó chính là hào môn của hào môn, quyền quý của quyền quý, là nhà mà các cô gái thành phố đều muốn được gả vào.
Phó Hoành Dật lại còn là người thừa kế đồng lứa xuất sắc nhất của nhà họ Phó, Thiếu tướng ba mươi mốt tuổi, chỉ điều này thôi cũng đủ để nhiều cô gái sứt đầu mẻ trán vì muốn được gả vào đó rồi. Huống chi anh còn có tướng mạo điển trai hơn cả minh tinh.
Nhưng các cô gái còn chưa kịp hành động thì một tin tức nữa đã lan ra, nghe nói nhà họ Phó đã chọn được cháu dâu, chính là con gái nhà họ Thẩm. Chỉ thoáng chốc, bất cứ đâu trong thành phố cũng nghe thấy được trái tim thiếu nữ vỡ tan thành từng mảnh, còn cô gái nhà họ Thẩm được chọn thì bị các cô gái còn lại trong thành phố mặc định xem là “hồ ly tinh“.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mật Ngọt Hôn Nhân
Chương 12: Kế hoạch của phó lão gia
Chương 12: Kế hoạch của phó lão gia