TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mật Ngọt Hôn Nhân
Chương 143: Nói chuyện

Lâm Viện và hai người đàn ông khác cũng xấu hổ đứng đó, đi không được, ở lại cũng chẳng xong. Lâm Viện lén lút nhìn sắc mặt trắng bệch của Thẩm Hi Đồng, trong mắt hiện lên cảm xúc khác thường.

“Nam thần, anh thật oai phong!” Vu Hiểu Huyên kêu lên, gương mặt sùng bái hưng phấn, ánh mắt nhìn Thẩm Quân Dục toàn là sao.

Hàn Dịch tối sầm mặt lại, hung hăng lườm cái kẻ vong ân bội nghĩa này. Cô đối xử với anh thì hung thần ác sát, còn với tên hồ ly nham hiểm Thẩm Quân Dục thì cười như một đứa mê trai.

Vu Hiểu Huyên cũng trừng lại, đồ ẻo lả, đồ lưu manh, mắt to thì giỏi lắm à? Tôi cũng trừng, mắt tôi còn to hơn mắt anh đấy.

Thẩm Hi Đồng choáng váng nhìn Thẩm Quân Dục, khóe môi giật giật.

“Anh.”

Thẩm Quân Dục cũng không đoái hoài đến cô ta nữa mà nhìn sang Vu Hiểu Huyên, giọng nói dịu dàng, “Em có thể tự đi không?” Đây là bạn tốt của Thanh Lan, nếu gặp thì phải quan tâm một chút.

Vu Hiểu Huyên gật đầu, cười rạng rỡ, “Em đi được ạ.” Nói xong liền đứng dậy, nhưng lại hoa mắt, suýt ngã nhào về phía trước. Thẩm Quân Dục lanh tay lẹ mắt đỡ cô. Hàn Dịch đứng sau lẳng lặng rụt tay lại.

“Cẩn thận một chút.” Thẩm Quân Dục thấy cô đứng vững thì thu tay về.

Vu Hiểu Huyên lại càng cười vui vẻ hơn,“Cảm ơn nam thần.”

Hàn Dịch bĩu môi, nhỏ giọng mắng cô là đồ mê trai.

Thẩm Quân Dục và Hàn Dịch dẫn Vu Hiểu Huyên đi, để lại Thẩm Hi Đồng ngây ngốc đứng đó.

Hai người đàn ông kia nhìn nhau, một gã bước lên nói: “Hi Đồng, không còn sớm nữa, chúng ta giải tán thôi.”

Thẩm Hi Đồng hoàn hồn, trên mặt đã lại nở nụ cười tao nhã thường ngày, “Thật xin lỗi về chuyện hôm nay, khiến các anh chê cười rồi. Trước đó em và Thanh Lan có chút chuyện không vui, nên anh ấy có chút hiểu lầm em.”

Cô ta cố gắng giải thích, chỉ là ba người kia nghe thấy lời này, làm sao cũng thấy có ý giấu đầu hở đuôi.

“Bọn tôi biết mà, mâu thuẫn với người nhà là chuyện bình thường, trước đây tôi và anh trai còn đánh nhau nữa là.” Một người đàn ông khác nói.

Chỉ có Lâm Viện vẫn không nói gì. Đêm nay cô ta đã mất hết mặt mũi, hơn nữa nếu không phải vì nịnh bợ Thẩm Hi Đồng thì cô ta đã chẳng thành ra như vậy. Nhưng dường như địa vị của Thẩm Hi Đồng ở nhà họ Thẩm không như người ngoài đồn đãi, chẳng lẽ cô ta đánh cuộc sai rồi?

Lâm Viện trầm tư, ngay cả chuyện bị Vu Hiểu Huyên tát một cái cũng bỏ qua. Cô ta tiếp cận Thẩm Hi Đồng là vì muốn bám víu vào nhà họ Thẩm. Nếu địa vị của Thẩm Hi Đồng ở căn nhà đó không quan trọng như Thẩm Hi Đồng nói, thì cô ta tất nhiên không thể lãng phí thời gian và tình cảm của mình nữa.

“Hôm nay cũng muộn rồi, hôm nào chúng ta lại tụ tập, lần sau em mời.” Thẩm Hi Đồng mỉm cười nói, cứ như người chật vật vừa rồi không phải cô ta vậy.

Ba người gật đầu đồng ý, bây giờ bảo bọn họ tiếp tục ở lại thì bọn họ cũng không muốn.

Thẩm Hi Đồng đi theo bọn họ ra ngoài, chia tay nhau ở cửa quán bar. Ngồi vào xe, sắc mặt Thẩm Hi Đồng tối sầm lại, u ám, siết chặt tay lái, gân xanh nổi lên mu bàn tay.

“Thẩm Quân Dục, tốt xấu gì tôi cũng gọi anh một tiếng anh hơn mười năm, vậy mà anh lại làm tôi mất thể diện trước mặt người ngoài. Còn cả bà già kia nữa, cái gì gọi là không thể nhòm ngó thứ không thuộc về mình? Những thứ này vốn là của tôi, là Thẩm Thanh Lan cướp đi tất cả mọi thứ thuộc về tôi. Sớm muộn cũng có một ngày, tôi sẽ khiến Thẩm Thanh Lan nhả ra hết. Cho dù phải hủy thứ tôi muốn, thì tôi cũng sẽ không để Thẩm Thanh Lan có được.”

Vẻ mặt cô ta tàn nhẫn, đôi mắt độc địa.

Một lúc sau, cô ta mỉm cười lái xe đi.

***

Nhà họ Thẩm.

Thẩm Khiêm hiếm khi trở về, nên cả nhà cùng nhau ăn cơm rất vui vẻ hòa thuận.

Thẩm Thanh Lan thích ăn cá, nhưng ghét gỡ xương. Phó Hoành Dật chăm chú gỡ xương cá, rồi gắp thịt vào bát của cô, Thẩm Thanh Lan tự nhiên gắp lên ăn. Một người gỡ, một người ăn, phối hợp hết sức ăn ý.

Ngay từ đầu, Sở Vân Dung còn mặt mày rạng rỡ, nhưng dần dần lại chau mày, nhìn về phía Phó lão gia vẫn đang vui vẻ, rồi lại nhìn Thẩm Thanh Lan với ánh mắt hiện vẻ lo lắng.

Phó Hoành Dật quan tâm Thẩm Thanh Lan là chuyện tốt, nhưng làm vậy trước mặt Phó lão gia sẽ khó tránh khỏi việc khiến người lớn nhà chồng bất mãn với cô.

Ngay cả bà lúc còn trẻ có tình cảm tốt với Thẩm Khiêm, cũng phải kiềm chế trước mặt người lớn.

Nhưng trái lại, Phó lão gia vui vẻ trò chuyện với Thẩm lão gia, thỉnh thoảng hỏi tình hình của Thẩm Khiêm trong quân đội, làm như không thấy vợ chồng son thân mật.

Ăn xong, Sở Vân Dung tìm một cái cớ để gọi Thẩm Thanh Lan đi.

“Thanh Lan, con đã kết hôn với Hoành Dật mấy tháng rồi, nó có đối xử tốt với con không?” Sở Vân Dung đắn đo rồi mới hỏi.

Thẩm Thanh Lan: “Anh ấy đối xử rất tốt với con.”

Sở Vân Dung đang quan sát vẻ mặt của cô. Thấy lúc cô nhắc đến Phó Hoành Dật thì nét mặt bất giác hiện vẻ dịu dàng, bà hơi yên lòng, “Mẹ thấy Hoành Dật tốt với con. Nhưng mà, Thanh Lan, bây giờ con đã là vợ người ta, không còn như lúc là con gái ở nhà. Nhất là khi trước mặt người lớn, con không thể để một mình Hoành Dật chăm sóc con mà cũng phải đối xử tốt với nó một chút.”

Lúc đầu, Thẩm Thanh Lan không hiểu Sở Vân Dung bỗng gọi cô lên lầu làm gì. Bây giờ nghe vậy, sao cô còn không hiểu được nữa, thầm bật cười trong lòng.

“Tuy trên con không có mẹ chồng, không tồn tại mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu, nhưng Phó lão gia là ông nội của Hoành Dật. Người ta cưới cháu dâu là vì muốn có người chăm sóc cháu trai, kết quả lại là cháu trai chăm sóc cháu dâu, con bảo người ta sẽ nghĩ thế nào về con?” Sở Vân Dung nói những lời từ tận đáy lòng, dù sao cũng là con ruột của mình, nói không quan tâm là giả.

Vẻ mặt của Thẩm Thanh Lan vẫn lạnh nhạt, nghe Sở Vân Dung nói cũng không có bất kỳ cảm xúc nào, chỉ đơn giản lắng nghe, còn có lọt tai hay không lại là chuyện khác.

Sở Vân Dung hiểu tính cách của Thẩm Thanh Lan nên không nói nhiều nữa mà chỉ chốt lại,“Thanh Lan, dù sao con cũng là con gái ruột của mẹ. Mẹ chỉ mong con được hạnh phúc.”

Thẩm Thanh Lan gật đầu, “Cảm ơn mẹ.”

Sở Vân Dung nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của con gái. Lúc đối mặt với bà, đôi mắt đó không bao giờ gợn sóng. Cuối cùng bà chỉ thở dài, không nói thêm gì nữa.

Thẩm Thanh Lan ra khỏi phòng ngủ của Sở Vân Dung thì liền gặp Thẩm Khiêm đang định gõ cửa, bèn nghiêng người nhường đường cho ông, nhưng ông lại không vào mà chỉ cười cười nhìn cô.

Thẩm Thanh Lan nhíu mày, hôm nay hai vợ chồng này đã bàn bạc nên đều tìm cô nói chuyện sao?

Thẩm Khiêm không ngờ Thẩm Thanh Lan đang ở trong phòng của bọn họ. Ông vốn định vào hỏi vợ xem con gái ở đâu, “Đi bộ một lát không?”

Thẩm Thanh Lan gật đầu, mặc dù cô không thân thiết với người cha này, nhưng cô vẫn tôn kính ông.

Đọc truyện chữ Full