TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mật Ngọt Hôn Nhân
Chương 216: Xem xét

Phó Tĩnh Đình chịu thua, ba mình cứng đầu lên thì khó mà khuyên được. Thẩm Thanh Lan cong môi, “Ông nội, ông chắc chắn không cần chúng cháu ở lại cùng chứ?”

“Đi đi, ông đâu có bị đập vỡ đầu đâu mà mấy đứa sợ đến như vậy. Lúc còn trẻ, ông đã trải qua chiến tranh, có vết thương gì mà chưa bị chứ?” Phó lão gia không coi vết thương nhỏ này là cái gì.

“Ông nội, ông cũng nói đó là lúc ông còn trẻ mà.” Phó Hoành Dật thản nhiên tiếp lời.

Phó lão gia trừng mắt, “Ý cháu là ông già rồi? Phó Hoành Dật, ông nói cho cháu biết, ông chỉ già bên ngoài thôi, chứ thật ra cơ thể ông rất khỏe mạnh. Đợi xuất viện rồi, ông còn có thể lên núi đánh hổ nữa đấy.”

“Hổ là loài động vật quốc gia bảo vệ, ông nội, ông không thể biết luật mà phạm luật.” Phó Hoành Dật chậm rãi nói, chọc cho Phó lão gia tức đến mức dựng râu trừng mắt. Ông quay đầu nhìn Thẩm Thanh Lan, “Thanh Lan, cháu xem thằng nhóc đó đi, nó nói ông như vậy đấy, ông là bệnh nhân mà.”

“Bây giờ ông biết mình là bệnh nhân rồi sao? Lúc nãy ai vừa nói mình có thể lên núi đánh hổ ấy nhỉ?” Phó Hoành Dật vẫn là dáng vẻ bình thản đó. Biết Phó lão gia đã qua cơn nguy kịch, chỉ còn điều dưỡng nghỉ ngơi nữa là khỏe, Phó Hoành Dật cũng yên lòng.

“Ai nói lên núi đánh hổ?” Cố Dương đi từ bên ngoài vào, vừa lúc nghe câu nói cuối cùng của Phó Hoành Dật nên tò mò hỏi.

“Ông ngoại, ông muốn lên núi đánh hổ hả? Ông đừng có giỡn nữa, vì lần bệnh này của ông, mà mẹ cháu còn mắng chị dâu một trận thê thảm.” Cố Dương ngồi trên ghế, lấy một quả lê trong giỏ hoa quả ra, không thèm rửa mà chỉ lau vào áo vài cái rồi cắn một miếng.

Phó lão gia yên lặng nhìn cậu ta, “Cháu có ý gì? Cái gì mà mẹ cháu mắng Thanh Lan một trận thê thảm?”

Tim Cố Dương giật thót một cái. Thôi xong rồi, cậu lỡ miệng mất rồi. Cậu ta nhìn sang Phó Tĩnh Đình với ánh mắt vô tội, mẹ ơi, không phải con cố ý bán đứng mẹ đâu.

“Ông nội, ông đừng nghe thằng nhóc Cố Dương nói bậy, cháu và cô không có chuyện gì cả. Lát nữa cháu và Phó Hoành Dật ra ngoài ăn cơm với bạn, ông muốn ăn gì, chúng cháu mang về cho ông.” Thẩm Thanh Lan thản nhiên chuyển chủ đề.

“Các cháu cứ đi đi, không cần mang gì về cho ông đâu, chỗ ông cái gì cũng có. Nếu có hẹn với bạn thì đi đi, đừng để người ta đợi.” Phó lão gia đuổi người.

Lúc nãy cô chỉ định mượn cớ chuyển đề tài, bây giờ đã nói ra rồi, Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật bèn đứng lên đi ra ngoài. Lúc ra khỏi bệnh viện, anh lại hỏi cô: “Chúng ta đi đâu bây giờ?”

Thẩm Thanh Lan cũng chẳng biết phải đi đâu, lúc nãy cô chỉ thuận miệng nói thôi.

“Hay là chúng ta đi tìm Vu Hiểu Huyên, sẵn tiện gọi Hàn Dịch đi cùng.” Thẩm Thanh Lan đề nghị. Đừng nói cô không cho Hàn Dịch cơ hội, bây giờ cô đang tạo cơ hội cho anh ta rồi đấy nhé.

Phó Hoành Dật thì thế nào cũng được, anh đi lấy xe.

Trong phòng bệnh, thấy vợ chồng Thẩm Thanh Lan đi rồi, nụ cười trên mặt Phó lão gia nhạt dần. Ông nhìn Phó Tĩnh Đình, hỏi: “Chuyện Cố Dương nói là sao?”

Mắt Cố Dương tối sầm lại, ông ngoại vẫn còn nhớ chuyện này. Thấy vẻ mặt nghiêm túc của ông ngoại, Cố Dương chỉ hận không thể tát chết chính mình.

“Ông ngoại, vừa rồi cháu chỉ nói lung tung thôi mà, quan hệ giữa mẹ cháu và chị dâu rất tốt, sao mẹ cháu lại mắng chị dâu được chứ?” Cố Dương giải thích.

Phó lão gia liếc Cố Dương một cái, “Ông không hỏi cháu. Tĩnh Đình, con nói đi.”

Phó Tĩnh Đình kể lại mọi chuyện, không giấu giếm chút nào. Nghe xong, Phó lão gia thở dài một hơi, “Tĩnh Đình, chuyện này là do con sai. Thanh Lan không làm gì sai cả, con không nên nói con bé như vậy.”

“Ba, con biết rồi, con đã xin lỗi Thanh Lan rồi, chuyện này là do con giận cá chém thớt. Con chỉ giận bản thân mình quá tùy hứng, không ở cạnh chăm sóc ba. Ba yên tâm đi, sau này con sẽ ở cạnh ba. Con đã viết đơn xin điều về trong nước rồi.”

“Tĩnh Đình, con muốn làm gì thì làm, không cần để ý đến ba đâu.”

“Ba, trước kia là do con quá tùy tiện, ích kỷ. Vân Dung nói rất đúng, con là một người nhát gan, gặp chuyện không dám đối mặt thì lựa chọn trốn tránh, còn đẩy trách nhiệm của mình cho người khác nữa.”

Cố Dương trông có vẻ như đang cúi đầu ăn lê, nhưng thật ra thì cậu ta đang dựng thẳng tai lên nghe ông và mẹ nói chuyện. Nhưng càng nghe, cậu ta lại càng khó hiểu. Hai người này nói chuyện chẳng khác gì đánh đố, cậu nghe mà chẳng hiểu gì.

“Mẹ, ông nội, rốt cuộc năm đó xảy ra chuyện gì thế ạ?” Cố Dương không hiểu, bèn hỏi.

Phó Tĩnh Đình không trả lời câu hỏi của cậu ta mà đứng lên nói: “Ba, con đi hỏi bác sĩ về vấn đề ăn uống của ba.”

Trong phòng bệnh chỉ còn lại Cố Dương và Phó lão gia. Ông yên lặng nhìn Cố Dương, đến mức cậu ta thấy tê dại cả da đầu. Cậu ta đứng bật dậy, nói: “Ông ngoại, cháu đột nhiên nhớ trong nhà còn chút việc, cháu về trước đây, hôm khác cháu sẽ lại thăm ông.”

“Đứng lại!” Phó lão gia trầm giọng gọi.

Cố Dương chỉ đành dừng bước, “Ông ngoại, cháu thật sự có việc mà.”

“Dù thật sự có việc thì cũng phải ở lại đây cho ông. Ông hỏi cháu, mấy tháng ở quân đội, cháu đã làm gì?” Lúc trước vẫn không có cơ hội hỏi Cố Dương, bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội, Phó lão gia tất nhiên phải hỏi cho rõ rồi.

“Cháu không làm gì cả, mỗi ngày ngoại trừ huấn luyện thì cũng chỉ là huấn luyện. Ông ngoại, cháu thật sự đã rất cố gắng rèn luyện, cháu thề.” Cố Dương dựng thẳng ba ngón tay lên thề.

Phó lão gia cười nhạt, “Cố Dương, có phải cháu nghĩ ông ngoại già rồi, hồ đồ nên dễ lừa gạt đúng không?”

Cố Dương cố ý nói đùa, để cho qua cửa, “Đâu có ạ. Ông ngoại của cháu thông minh nhất, sao lại già nên hồ đồ được?”

Phó lão gia hừ lạnh một tiếng, “Người ta gọi điện thoại mắng vốn ông kia kìa, cháu đúng là làm ông nở mày nở mặt quá nhỉ, hạng mục nào cũng đứng nhất từ dưới lên.”

“Ông ngoại, oan cho cháu quá. Đây là do lúc đầu cháu chưa quen cuộc sống trong quân doanh nên thành tích hơi kém một chút xíu mà thôi. Nhưng mà về sau, cháu đã rất cố gắng. Nếu ông không tin thì có thể gọi điện thoại hỏi thăm, thành tích bây giờ của cháu đều đạt từ mức tiêu chuẩn trở lên, tuy bây giờ còn chưa đạt đến tiêu chuẩn ưu tú nhưng cháu sẽ còn tiếp tục tiến bộ mà.”

Phó lão gia cũng biết những biểu hiện gần đây của Cố Dương, ông thở dài một hơi, “Cố Dương, ông ngoại biết cháu không thích tham gia quân ngũ, nhưng cháu cũng không thể lông bông cả đời được. Cháu là đàn ông, phải có trách nhiệm của mình. Ba cháu cũng đã có tuổi rồi, lẽ nào cháu muốn để ba cháu lo lắng cho cháu cả đời sao?”

Dáng vẻ của ông nghiêm túc, lời nói thấm thía. Cố Dương thu lại nụ cười trên mặt, yên lặng ngồi nghe. Lần trước Phó Hoành Dật cũng đã nói những lời này với cậu, nhưng lúc đó cậu chưa thật sự suy nghĩ cẩn thận. Cho tới bây giờ, cậu ta vẫn chưa biết con đường mình sẽ đi trong tương lai sẽ như thế nào.

“Ông ngoại, ông cho cháu thêm một thời gian nữa, cháu sẽ suy nghĩ kỹ càng chuyện tương lai. Trong thời gian này, cháu sẽ cố gắng hết sức, tuyệt đối không làm ông mất mặt.”

Thấy Cố Dương hiểu chuyện như thế, Phó lão gia thật sự rất vui mừng. Đây là đứa con trai duy nhất của con gái ông, ông hy vọng nó sẽ thành tài.

***

“Chị dâu, sao hôm nay lại có hứng thú tới tìm tôi vậy?” Thấy Thẩm Thanh Lan gọi điện thoại cho mình, Hàn Dịch rất kinh ngạc. Trong khoảng thời gian này, Thẩm Thanh Lan gần như không gọi điện thoại cho anh ta.

“Tôi và Phó Hoành Dật muốn đến trường quay thăm Vu Hiểu Huyên, anh muốn đi cùng không?”

Hàn Dịch bĩu môi, “Tôi đi thăm con bé đó làm gì?” Cái con bé chết tiệt vô lương tâm đó, anh không gọi điện thoại cho cô, thì cô cũng không gọi lại cho anh.

“Không đi thì thôi vậy. Nghe nói Hiểu Huyên đang hợp tác với Andrew, nam thần số một trong lòng cậu ấy đấy.” Trước khi cúp điện thoại, Thẩm Thanh Lan còn như có như không nói thêm một câu.

“Chờ đã, chị dâu. Tôi và Hoành Dật đã lâu không gặp, vừa hay lúc này gặp nhau luôn.”

Thẩm Thanh Lan nhàn nhạt cười, nói địa chỉ.

“Sao lại muốn giúp cậu ấy? Trước đây em đâu thích cậu ấy tiếp cận bạn em?” Phó Hoành Dật hỏi cô.

Thẩm Thanh Lan từ tốn trả lời: “Hàn Dịch cũng không tệ lắm.”

Tập đoàn Hàn Thị kinh doanh mạng truyền thông. Trong vụ Lý Hi Đồng, dù là tâng bốc cô ta lên hay bôi nhọ cô ta thì đều có công của Hàn Dịch.

Qua nhiều lần tiếp xúc, Thẩm Thanh Lan phát hiện Hàn Dịch không phải là một tay ăn chơi như anh ta thể hiện. Có thể anh ta từng là người trăng hoa, nhưng từ khi gặp Vu Hiểu Huyên thì không có tin đồn xấu về anh ta nữa, có thể thấy người đàn ông này một khi đã động lòng thì rất chung thủy.

Thẩm Thanh Lan nhìn người rất chuẩn, cộng thêm những hiểu biết về Hàn Dịch, cô cũng muốn giúp anh ta một chút.

“Anh còn tưởng em không thích cậu ấy.” Phó Hoành Dật nói, vì Thẩm Thanh Lan luôn đối xử lạnh nhạt với Hàn Dịch, nhưng lại đối xử khá tốt với Cố Dương.

“Chưa nói đến chuyện thích hay ghét, em chỉ không thích có người lấy bạn em ra làm trò đùa thôi.”

Phó Hoành Dật cười cười, không nói gì.

Hàn Dịch đến rất nhanh, dừng xe ở ven đường, hạ cửa sổ xe xuống rồi huýt sáo, “Chị dâu, Hoành Dật.”

Lúc ba người đến trường quay thì đoàn làm phim vẫn chưa kết thúc công việc. Thẩm Thanh Lan tìm một chỗ ngồi xuống. Đạo diễn vẫn là Vương Bân, đây đã là lần thứ hai Vương Bân và Vu Hiểu Huyên hợp tác rồi. Lần trước hợp tác với Vu Hiểu Huyên làm một bộ phim chiếu mạng, Vương Bân đã rất hài lòng, đúng lúc ông có một kịch bản mới, mà Linda lại tới tìm ông, nên ông đã đồng ý.

Gặp lại Thẩm Thanh Lan, Vương Bân rất vui vẻ, bèn đi tới chào hỏi, “Cô Thẩm, lại gặp nhau rồi.”

Thẩm Thanh Lan mỉm cười, “Đạo diễn Vương, đã lâu không gặp.”

“Lần trước không được hợp tác cùng cô Thẩm, tôi vẫn thấy tiếc nuối.” Thẩm Thanh Lan từ chối lời mời của ông khiến ông cảm thấy rất tiếc. Đến tận bây giờ, ông vẫn còn chưa tìm được nữ chính phù hợp với kịch bản đó.

Thẩm Thanh Lan cười không nói.

“Cô Thẩm tìm Hiểu Huyên đúng không?” Thấy Thẩm Thanh Lan không muốn nói tới chuyện này, đạo diễn Vương bèn đổi chủ đề.

Thẩm Thanh Lan gật đầu, “Đạo diễn Vương, ông có việc thì cứ làm đi, chúng tôi đợi ở đây là được rồi.”

Đạo diễn Vương chào Hàn Dịch và Phó Hoành Dật một tiếng rồi đi. Phó Hoành Dật gật đầu lễ phép với ông ấy, còn Hàn Dịch thì không thèm nhìn lấy một cái. Từ lúc bước vào trường quay, tầm mắt của anh ta luôn dừng trên người Vu Hiểu Huyên. Thấy dáng vẻ tươi cười hớn hở của cô khi ở cạnh Andrew, mặc dù biết đây chỉ là quay phim nhưng Hàn Dịch vẫn nghiến răng kèn kẹt, chỉ hận không thể bước lên kéo con bé chết tiệt đó ra khỏi cái ôm của người đàn ông khác.

Hàn Dịch đã không gặp Vu Hiểu Huyên gần một tuần rồi, vì muốn xem thử con bé này có chủ động liên lạc với anh không, kết quả thật khiến người ta thất vọng.

Thẩm Thanh Lan nhìn Hàn Dịch đang nghiến răng nghiến lợi, trong mắt cô đầy ý cười.

Vu Hiểu Huyên quay xong phần của mình thì chạy tới, “Thanh Lan.” Trên mặt của cô ấy là sự vui vẻ chân thật. Bây giờ cô ấy phải đi khắp nơi làm việc, ít khi được gặp bạn bè, nên lúc thấy Thẩm Thanh Lan thì thật sự rất vui.

Thẩm Thanh Lan mỉm cười, “Quay xong chưa?”

Vu Hiểu Huyên sờ đầu mình, “Còn chưa xong, có điều phần của tớ sắp xong rồi.”

Vu Hiểu Huyên không phải nữ chính, cô đóng vai em gái của nam chính, nhưng đây là nhân vật nữ hai, nên đất diễn cũng không ít, là nhân vật nặng ký nhất trong những nhân vật hiện nay của cô ấy.

“Chào ngài Phó.” Vu Hiểu Huyên chào Phó Hoành Dật. Anh liền cười hòa nhã.

Chào mọi người xong, Vu Hiểu Huyên mới nhìn sang Hàn Dịch, khiến anh ta buồn thối ruột. Cuối cùng con bé chết tiệt này cũng nhìn thấy anh rồi. Nhưng câu nói tiếp theo của Vu Hiểu Huyên lại khiến Hàn Dịch suýt hộc máu.

“Hàn Dịch, sao anh lại tới đây?” Giọng điệu của cô đầy ghét bỏ.

Hàn Dịch đen mặt, “Tôi đến cùng Hoành Dật, không phải đến thăm cô.”

“À.” Vu Hiểu Huyên đáp qua loa. Thấy Hàn Dịch thật sự quay đầu ra vẻ tìm tìm Phó Hoành Dật, không để ý tới cô nữa thì trong lòng cô lại thấy hơi mất mát, nhưng cảm giác đó chỉ lướt qua, nhanh đến nỗi chính cô cũng không phát hiện.

Mặc dù Hàn Dịch đi tìm Phó Hoành Dật nói chuyện, nhưng khóe mắt vẫn luôn nhìn sang Vu Hiểu Huyên, thấy vẻ mặt cô vẫn bình thường, anh lại cảm thấy mệt mỏi. Anh đã sớm biết con bé này rất chậm chạp trong chuyện tình cảm, dù anh đã biểu hiện rõ ràng như vậy rồi nhưng vậy mà người ta vẫn không có chút phản ứng nào. Chẳng lẽ cô thật sự không thích anh sao?

“Có đôi khi, cửa sổ là dùng để đâm rách.” Phó Hoành Dật thản nhiên nói.

“Hiểu Huyên, đây là bạn cô sao?” Một giọng nam vừa xa lạ vừa quen thuộc truyền đến từ xa. Bọn họ quay lại nhìn, liền thấy Andrew đang đi tới.

“Andrew.” Vu Hiểu Huyên mặt mày rạng rỡ, “Thanh Lan, để tớ giới thiệu với cậu, đây là Andrew mà tớ từng kể với cậu, còn đây là bạn thân của tôi, Thẩm Thanh Lan.”

Andrew nhìn Thẩm Thanh Lan, khom người chào lịch thiệp, “Xin chào cô gái xinh đẹp, rất hân hạnh được biết cô.”

Thẩm Thanh Lan cong môi, “Anh Andrew, chào anh.”

Cứ như hai người mới gặp mặt lần đầu tiên.

Vu Hiểu Huyên giới thiệu mọi người với Andrew, Lúc giới thiệu đến Phó Hoành Dật, cô chỉ nói một câu, “Đây là chồng Thanh Lan, anh Phó.”

Đây là lần đầu tiên Andrew và Phó Hoành Dật chính thức chạm mặt. Andrew bắt tay Phó Hoành Dật, anh cũng nhìn Andrew rồi hỏi: “Anh Andrew, có phải chúng ta từng gặp nhau ở đâu rồi không?”

Đương nhiên đã từng gặp rồi, Andrew oán thầm, nhưng trên mặt vẫn không để lộ chút sơ hở nào, “Rất nhiều người cũng biết tôi, có lẽ anh Phó thấy tôi trên poster hoặc là trên chăng?”

Andrew là một minh tinh nổi tiếng tầm cỡ quốc tế, người biết đến anh ta tuyệt đối không ít, cho nên anh ta nói như vậy cũng là bình thường. Nhưng Phó Hoành Dật lại biết rằng ý của mình không phải như thế, dáng dấp của người đàn ông này cho anh một cảm giác rất quen thuộc, chắc chắn là bọn họ đã gặp nhau ở đâu rồi.

Phó Hoành Dật nhíu mày, bắt đầu suy nghĩ. Andrew âm thầm cảm thán về sự nhạy bén của người đàn ông này. Lần trước anh ta chỉ trông thấy bóng lưng của mình ở biên giới, còn chưa hề giáp mặt, vậy mà lần gặp lại này lại khiến anh ta nghi ngờ.

“Phó Hoành Dật, em đói rồi, chúng ta đi ăn cơm đi.” Thẩm Thanh Lan cắt ngang suy nghĩ của Phó Hoành Dật.

“Được.” Với anh, Thẩm Thanh Lan nói cái gì thì chính là cái đó, vợ nói đói bụng thì tất nhiên phải để vợ ăn no mới là chuyện quan trọng nhất.

“Không biết tôi có vinh hạnh mời mọi người cùng ăn trưa không?” Andrew mỉm cười hỏi.

Thẩm Thanh Lan thầm liếc mắt cảnh cáo Andrew, nhưng anh ta lại giả vờ như không thấy.

“Tất nhiên là được rồi.” Hàn Dịch trả lời rồi đi tới nói với đạo diễn Vương một tiếng, sau đó cả nhóm cùng đi ăn.

Vì Andrew là người nước ngoài nên lúc đầu bọn họ định tìm một nhà hàng Tây, nhưng Andrew lại đề nghị muốn ăn món Trung. Vì vậy, Hàn Dịch liền tìm một nhà hàng món Bắc.

“May là đang mùa xuân, nếu là mùa hè thì chắc tôi đã bị chết ngộp rồi.” Sau khi vào phòng bao, Andrew gỡ mũ, mắt kính và khẩu trang xuống, cảm thán một câu.

“Anh Andrew trước giờ vẫn luôn quay phim ở nước ngoài, sao lần này lại đến nước Z?” Phó Hoành Dật hòa nhã hỏi.

Anh ta đang bị điều tra sao? Andrew liếc mắt, “Nước Z rất đẹp, tôi đã muốn đến đây từ lâu rồi, chỉ là vẫn chưa có cơ hội.”

Lý do này rất hợp tình hợp lý.

Andrew lớn lên ở nước ngoài nên không quen dùng đũa, nhưng động tác cầm đũa không hề khó coi mà còn lộ vẻ quý tộc tao nhã.

“Nếm thử cái này đi.” Thẩm Thanh Lan gắp một cánh gà vào bát của Phó Hoành Dật, nhẹ giọng nói một câu, kéo suy nghĩ của Phó Hoành Dật lại. Từ lúc vào phòng bao, Phó Hoành Dật thỉnh thoảng thất thần, không biết là đang suy nghĩ gì.

“Cảm ơn vợ.” Phó Hoành Dật gắp cánh gà lên cắn một miếng, bỏ qua cảm giác ngờ ngợ lúc gặp Andrew, có lẽ là anh nghĩ quá nhiều rồi.

“Tình cảm giữa cô Thẩm và anh Phó rất tốt nhỉ?” Andrew nhìn Phó Hoành Dật, ánh mắt dò xét.

“Đúng vậy.” Vu Hiểu Huyên nói tiếp, “Anh Phó đối xử với Thanh Lan rất tốt. Nếu sau này tôi cũng có thể lấy được một người đàn ông yêu thương tôi như vậy thì tốt biết mấy.”

Vu Hiểu Huyên đóng phim cùng Andrew đã được một thời gian, cũng đã thân với Andrew hơn, nên nói chuyện tự nhiên hơn nhiều. Nhưng Hàn Dịch thấy vậy thì khóe mắt liền giật mấy cái, thầm nghĩ có nên làm theo lời Phó Hoành Dật nói, cứ đâm thủng cánh cửa sổ kia thì con bé này mới hiểu được lòng anh.

Ăn cơm xong, Andrew chào tạm biệt Thẩm Thanh Lan, “Cô Thẩm, hy vọng sau này chúng ta còn có thể gặp nhau.”

“Sẽ có cơ hội.”

“Em quen Andrew sao?” Trên đường trở về, Phó Hoành Dật hỏi Thẩm Thanh Lan.

“Nghe Hiểu Huyên nhắc mấy lần, cậu ấy rất thích Andrew.” Thẩm Thanh Lan trả lời.

“Anh luôn cảm thấy trông anh ta rất quen. Hơn nữa, người đàn ông này cho anh cảm giác anh ta không phải là một người đơn giản.” Phó Hoành Dật nói tiếp.

Ánh mắt Thẩm Thanh Lan sầm xuống, “Anh từng gặp anh ta rồi?”

Phó Hoành Dật lắc đầu, “Chỉ từng thấy một bóng lưng tương tự mà thôi.”

Thẩm Thanh Lan hơi yên tâm, chỉ cần Phó Hoành Dật không nhận ra Andrew là tốt rồi. Lát nữa phải gọi điện thoại cho Andrew, bảo anh ta thời gian tới đừng xuất hiện trước mặt Phó Hoành Dật nữa.

Lúc Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật trở lại bệnh viện, Cố Bác Văn đang ở đó nói chuyện phiếm với Phó lão gia. Thấy bọn họ, ông ấy đứng lên nói: “Nếu các cháu đã về thì dượng về trước đây. Ba, hôm khác con sẽ đến thăm ba.”

“Dượng, sao bọn cháu vừa về mà dượng đã muốn đi rồi?” Phó Hoành Dật giữ người.

Cố Bác Văn rất bất đắc dĩ, mỗi khi ông tới đây thì Phó Tĩnh Đình liền tránh mặt, ngay cả ở chung một không gian với ông cũng không muốn.

“Công ty dượng còn có việc nên dượng về trước. Ba, con đi đây.”

Phó lão gia vẫy tay một cái, “Đi đi, nhớ lái xe cẩn thận.”

Cố Bác Văn đi rồi, trong lòng Phó lão gia đầy bất đắc dĩ, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường. Ông vẫy tay với Thẩm Thanh Lan, “Thanh Lan, cháu đi hỏi bác sĩ xem bao giờ ông có thể xuất viện.”

Thẩm Thanh Lan nói: “Ông nội, ông vừa làm phẫu thuật, phải ở trong bệnh viện ít nhất một tháng mới được.”

“Ông có thể về nhà tĩnh dưỡng mà. Mùi thuốc sát trùng trong bệnh viện làm ông thấy khó chịu quá đi mất.” Phó lão gia giả vờ đáng thương nói. Ông không thích bệnh viện, bởi bệnh viện là nơi ông mất đi con trai và con dâu của mình.

“Ông nội, ông đã là người lớn rồi.” Phó Hoành Dật nói một câu làm Phó lão gia lập tức trừng anh. Thật đúng là uổng công nuôi đứa cháu này rồi, chẳng biết đau lòng cho ông nó gì cả.

“Ông nội, cháu mới mua được một ít trà Vũ Tiền Long Tỉnh, bao giờ ông hết bệnh, cháu sẽ pha trà cho ông uống thử.” Thẩm Thanh Lan dụ dỗ Phó lão gia.

Phó lão gia rất thích uống trà, nhất là trà Vũ Tiền Long Tỉnh. Hằng năm, Phó Hoành Dật đều phải nhờ người đi mua mấy cân. Trà mới của năm nay vừa được đưa ra thị trường, Thẩm Thanh Lan đã lấy được một ít trà Vũ Tiền Long Tỉnh loại thượng hạng, chính là để chuẩn bị cho Phó lão gia và Thẩm lão gia.

Hai mắt Phó lão gia sáng rực, “Thật sao?”

“Cháu đã gạt ông bao giờ chưa?”

Phó lão gia cười ha hả, vuốt râu mép, “Vẫn là Thanh Lan thương ông nhất. Đợi ông hết bệnh rồi, ông sẽ đến quán trà của cháu uống. Cháu nhớ phải giữ trà Vũ Tiền Long Tỉnh cho ông đấy.”

“Chỉ cần ông nội đồng ý phối hợp để bác sĩ điều trị là được.” Thẩm Thanh Lan ra điệu kiện, Phó lão gia cảm thấy vừa lòng thỏa dạ. Ông đã già rồi, chỉ có một chút sở thích này, mà cháu ông lại biết hiếu thuận với ông, ông không vui sao được.

Ngày hôm sau, Phó Hoành Dật dẫn Thẩm Thanh Lan đến chỗ bác sĩ Đông y lấy thuốc, rồi lại vào bệnh viện ở với Phó lão gia. Chẳng biết thế nào mà tin tức Phó lão gia bệnh đã truyền đi khắp nơi, mấy ngày nay lúc nào cũng có người đến thăm. Bây giờ, Phó lão gia cần nhất là nghỉ ngơi, nên nhiệm vụ tiếp khách liền thuộc về Phó Tĩnh Đình và Phó Hoành Dật.

Phó Hoành Dật chỉ có hai ngày nghỉ, nhưng vì Phó lão gia gặp chuyện không may nên anh đã xin nghỉ thêm một ngày. Đến ngày thứ ba, anh buộc phải trở về, vì anh vừa nhận được một nhiệm vụ khẩn cấp.

“Phó Hoành Dật, anh phải chú ý an toàn đấy.” Trước khi Phó Hoành Dật lên xe, Thẩm Thanh Lan dặn dò một câu. Tuy anh không nói gì, nhưng người đến đón anh là Mục Liên Thành, điều này đã khiến Thẩm Thanh Lan mơ hồ cảm thấy bất an.

Đọc truyện chữ Full