TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mật Ngọt Hôn Nhân
Chương 240: Giao dịch

Thẩm Thanh Lan đang dạy Tinh Tinh vẽ tranh thì điện thoại đột nhiên đổ chuông. Cô cầm điện thoại lên nhìn, là Nhan Thịnh Vũ gọi.

“Nhan Thịnh Vũ.”

“Thẩm Thanh Lan, em có gặp Tiểu Tịch không?” Giọng điệu sốt ruột của Nhan Thịnh Vũ truyền tới từ đầu dây bên kia điện thoại.

“Không, Nhan Tịch sao thế?”

“Hôm nay Tiểu Tịch nói đi chơi với bạn, nhưng đến bây giờ vẫn chưa về. Tôi gọi điện thoại cho Tiểu Tịch, nhưng điện thoại của con bé báo tắt máy. Tôi cũng đã gọi cho một vài bạn học thân thiết của con bé rồi, ai cũng nói không gặp Tiểu Tịch.”

“Anh đừng sốt ruột. Lúc ra ngoài, con bé có nói đi chơi với ai không?”

Nhan Thịnh Vũ bỗng nhớ đến một chuyện, “Con bé nói là đi gặp Vu Hiểu Huyên, hình như là đi ăn gì đó.”

“Để tôi gọi điện thoại cho Vu Hiểu Huyên, hỏi bọn họ đang ở đâu.”

Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Thanh Lan gọi điện thoại cho Vu Hiểu Huyên, điện thoại báo tắt máy. Cô nhíu mày, gọi điện thoại cho Hàn Dịch. Lúc này, Hàn Dịch đang đi công tác ở nước F. Nghe điện thoại của Thẩm Thanh Lan, anh ta trả lời:

“Chị dâu, bây giờ tôi đang ở nước ngoài. Hiểu Huyên sao vậy?”

“Tôi có vài chuyện muốn hỏi Hiểu Huyên, nhưng gọi điện thoại không được, tôi tưởng Hiểu Huyên đang đi với anh.” Thẩm Thanh Lan bình tĩnh nói.

Hàn Dịch cũng không nghĩ nhiều: “Chắc là Hiểu Huyên đi vệ sinh, hoặc là đi ngủ rồi. Hay để tôi gọi điện thoại cho cô ấy?”

“Không cần, lát nữa tôi sẽ gọi lại cho Hiểu Huyên.”

Cúp điện thoại, khuôn mặt Thẩm Thanh Lan hoàn toàn trầm xuống. Cô chắc chắn một điều là Vu Hiểu Huyên và Nhan Tịch đã xảy ra chuyện.

“Tinh Tinh này, dì có việc bận phải ra ngoài. Cháu ở đây chơi nhé, lát nữa chú sẽ quay lại với cháu.” Thẩm Thanh Lan nói với Tinh Tinh.

Hôm nay, chị Chương dẫn con trai đi khám bệnh, nên nhờ Thẩm Thanh Lan chăm sóc con gái giùm một buổi.

Tinh Tinh là một bé gái ngoan. Nghe cô nói thế, cô bé liền gật đầu: “Vâng. Dì có về ngay không ạ?”

“Ừ, dì sẽ về sớm thôi. Nếu chú quay lại thì cháu nói với chú nhé. Được không?”

“Vâng ạ. Dì đi nhanh về nhanh nhé.”

“Ừ.” Thẩm Thanh Lan sờ sờ đầu Tinh Tinh, “Tinh Tinh ngoan quá.”

Ra cửa, khuôn mặt Thẩm Thanh Lan trở nên lạnh lùng. Cô lái xe rất nhanh. Lúc đến biệt thự, bọn Kim Ân Hi vẫn chưa ngủ.

“An, sao cô lại tới đây?” Sicily tò mò hỏi Thẩm Thanh Lan.

“Nhan Tịch và Vu Hiểu Huyên mất tích. Ân Hi, cậu giúp tớ định vị điện thoại của hai người họ, xem bọn họ đang ở đâu.”

Kim Ân Hi biết mức độ nghiêm trọng của vấn đề. Cô nhanh chóng mở máy tính lên. Thẩm Thanh Lan đọc hai dãy số. Kim Ân Hi gõ bàn phím lách cách, trên màn hình hiện lên hai chấm đỏ. Đó là vị trí của hai chiếc điện thoại.

“Hai người họ đi cùng nhau, bây giờ đang ở trên đường Định An.” Kim Ân Hi nói, “An, có phải cậu quá nhạy cảm hay không?”

Vẻ mặt của Thẩm Thanh Lan vẫn không hề thả lỏng. Cô nhìn chằm chằm vào màn hình, nói: “Bây giờ tớ sẽ đi tìm bọn họ, nhờ cậu cập nhật liên tục vị trí của hai người họ cho tớ.”

“OK!” Kim Ân Hi ra hiệu OK.

“An, để anh đi chung với em.” Eden đứng lên.

“Giúp tôi trông chừng Hứa Nặc cho kỹ, đừng để cô ta chạy thoát.” Trước khi ra khỏi cửa, Thẩm Thanh An nói.

Thẩm Thanh Lan lái xe rất nhanh. Chỉ một lát sau, cô đã đến nơi mà điện thoại định vị. Khi thấy rõ chiếc xe đỗ bên đường, khuôn mặt Thẩm Thanh Lan trở nên rất khó coi. Bây giờ, cô có thể hoàn toàn khẳng định, Nhan Tịch và Vu Hiểu Huyên đã xảy ra chuyện.

Nhìn chiếc xe rác trước mặt, Thẩm Thanh Lan hỏi: “Ân Hi, cậu có cách nào tìm được vị trí cụ thể của Nhan Tịch và Vu Hiểu Huyên không?”

“Xin lỗi, An, trên người của bọn họ không có thiết bị định vị, nên tớ không có cách nào xác định được vị trí chính xác của bọn họ. Cậu chờ tớ một lát, để tớ kiểm tra camera gần đó, xem có ai gặp bọn họ không.”

Cúp điện thoại của Kim Ân Hi, Thẩm Thanh Lan gọi điện thoại cho Nhan Thịnh Vũ: “Nhan Tịch về nhà chưa?”

Câu hỏi đó làm tâm trạng của Nhan Thịnh Vũ xấu đi: “Có phải Tiểu Tịch mất tích rồi không?”

Thẩm Thanh Lan im lặng một lúc, mới nói: “Xin lỗi, bây giờ tôi chưa tìm được Nhan Tịch và Vu Hiểu Huyên. Nếu có cuộc gọi lạ nào, anh hãy báo cho tôi biết.”

“Em nghi Tiểu Tịch bị bắt cóc?”

“Bây giờ còn chưa khẳng định được, nhưng có khả năng là như thế. Hiểu Huyên đang ở cạnh Nhan Tịch.”

Cúp điện thoại, Thẩm Thanh Lan càng thêm lo lắng. Cô đang đợi điện thoại.

***

Lúc Vu Hiểu Huyên tỉnh lại, cô phát hiện mình đang ở trên một chiếc xe chở hàng. Lúc này, xe chạy vun vút trên đường. Trong thùng xe, chỉ có cô và Nhan Tịch.

Nhan Tịch nằm trên đùi của cô, cô ấy vẫn còn hôn mê. Đầu của cô vẫn rất choáng, một lúc lâu sau mới dần dần tỉnh táo lại.

Sau khi tỉnh táo lại, cô liền biết chuyện gì đang xảy ra. Có điều, cô không hiểu tại sao Ngô Thiến phải bỏ thuốc bọn họ, và đám người đó muốn mang bọn họ đi đâu.

Cô nhúc nhích cánh tay, thì nhận ra tay bị trói rất chặt. Chân cô cũng bị trói, gần như là không thể nhúc nhích được. Miệng thì bị dán băng keo. Cô nhích mông, làm đầu của Nhan Tịch trượt mạnh xuống thùng xe. Cú đập đầu bất ngờ khiến Nhan Tịch tỉnh lại.

Nhan Tịch mở to đôi mắt còn mơ màng chưa tỉnh. Thấy Vu Hiểu Huyên, cô định nói gì đó, nhưng lại nhận ra cơ thể mình bị trói chặt, miệng thì bị dán băng dính, không thể nói, cũng không thể nhúc nhích.

Trong mắt cô tràn ngập hoảng sợ. Vu Hiểu Huyên lắc đầu, ra hiệu cho cô đừng hốt hoảng.

Vu Hiểu Huyên không biết ai bắt cóc hai người họ, cũng không biết bọn họ đang bị đưa đi đâu. Mặc dù cô cũng rất sợ hãi, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt kinh hoảng của Nhan Tịch, cô bỗng tỉnh táo lại. Cô lớn hơn Nhan Tịch, nếu cô cũng luống cuống thì Nhan Tịch sẽ càng thêm sợ hãi.

Cô từng nghe Thẩm Thanh Lan nói Nhan Tịch bị hen suyễn nặng, không thể quá kích động. Vì không nói chuyện được, nên Vu Hiểu Huyên an ủi Nhan Tịch bằng ánh mắt.

Nhan Tịch dần bình tĩnh lại, tựa vào người Vu Hiểu Huyên.

Xe vẫn chạy băng băng trên đường. Ban đầu xe chạy rất êm, nhưng dần dần trở nên xóc nảy. Nhan Tịch và Vu Hiểu Huyên cảm thấy chóng mặt đến nỗi buồn nôn.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng xe cũng dừng lại. Cửa thùng xe được mở ra, mấy gương mặt xa lạ xuất hiện trước mặt Vu Hiểu Huyên và Nhan Tịch. Trong đó có một gương mặt phương Đông, hai gương mặt phương Tây.

Hai người phương Tây không nói lời nào, lôi Vu Hiểu Huyên và Nhan Tịch ra ngoài. Hai cô chưa kịp thấy rõ cảnh vật xung quanh, thì đã bị bọn chúng bịt kín mắt lại. Sau đó, hai người bị nhét vào hàng ghế sau của một chiếc xe khác. Xe tiếp tục chạy.

Ở hàng ghế sau còn có một người đàn ông. Ba người đàn ông nói chuyện với nhau, nhưng bọn chúng không nói bằng tiếng Anh, cả Vu Vu Hiểu Huyên và Nhan Tịch đều nghe không hiểu, chỉ là loáng thoáng nghe thấy cái tên Thẩm Thanh Lan.

Tâm trạng Vu Hiểu Huyên chùng xuống. Cô tưởng rằng bọn họ bắt cóc cô và Nhan Tịch vì tiền. Bây giờ xem ra, có lẽ cô đã nghĩ sai hướng rồi. Nếu cô đoán không sai, thì mục tiêu của những người này là Thẩm Thanh Lan.

***

Thẩm Thanh Lan vẫn luôn đợi điện thoại, nhưng đợi đến sáng hôm sau mà cô vẫn không nhận được bất cứ cuộc gọi nào. Cô trở lại biệt thự, không nói lời nào, đi thẳng vào căn phòng bí mật, kéo Hứa Nặc đang nằm dưới đất lên: “Nói, Nhan Tịch và Vu Hiểu Huyên đang ở đâu?”

Hứa Nặc nhìn Thẩm Thanh Lan, nở nụ cười: “Tôi sẽ không nói cho cô biết.”

Hứa Nặc cũng không ngờ Ngô Thiến hành động nhanh như vậy.

Thẩm Thanh Lan tát mặt Hứa Nặc: “Không muốn chết thì nói ngay cho tôi!”

“Cô giết tôi đi.” Hứa Nặc nói rất nhẹ nhàng. Trên người ả không có chỗ nào là lành lặn cả. Bởi vì, Kim Ân Hi và Sicily đều ra tay rất tàn nhẫn. Bây giờ, ả còn thở là nhờ lời dặn dò của Thẩm Thanh Lan.

“Nếu cô không nói, thì tôi sẽ giết Allen.” Thẩm Thanh Lan lạnh giọng nói. Thấy ánh mắt của Hứa Nặc hơi thay đổi, cô tiếp tục: “Cô có quyền không tin, nhưng hẳn là cô không biết, bộ dạng của Allen bây giờ chính là do tôi gây ra. Năm xưa, tôi có thể giết hắn ta một lần, thì bây giờ, tôi cũng có thể giết hắn ta lần nữa. Lần này, tôi chắc chắn sẽ giết chết hắn ta.”

“Có giỏi thì làm đi.” Hứa Nặc nói. Nếu Allen dễ chết như thế, thì hắn ta sẽ không sống đến bây giờ. Thật ra không phải Hứa Nặc không muốn nói vị trí của Nhan Tịch và Vu Hiểu Huyên cho Thẩm Thanh Lan biết, mà sự thật là ả không hề biết. Từ ngày ả bị bắt đến đây, ả không có cách nào liên lạc được với bên ngoài. Cho nên, ả không hề biết người của BK dẫn bọn họ đi đâu.

“Eden, cho cô ta thử nghiên cứu mới nhất của anh đi.” Thẩm Thanh Lan ném Hứa Nặc xuống đất.

Vẻ mặt Eden hơi do dự. Nghiên cứu mới của anh chưa thật sự hoàn thiện. Nếu dùng trên cơ thể người thì rất dễ gây tổn thương đến hệ thần kinh của người đó.

“Hứa Nặc, quên nói cho cô biết, nghiên cứu này của Eden chưa được hoàn thiện. Nếu dùng trên cơ thể người thì sẽ làm hệ thần kinh của người đó bị tổn thương nghiêm trọng, khó mà khôi phục được, nếu không dùng cẩn thận cô sẽ đần luôn đấy, ha ha.” Sicily tốt bụng giải thích. Cô ung dung nhìn sắc mặt Hức Nặc chợt biến, cảm thấy vô cùng thoải mái.

Người phụ nữ này quá cứng miệng. Bọn họ đã hành hạ ả nhiều ngày như vậy rồi mà ả vẫn không nhả ra được một tin tức hữu dụng nào. Nếu là lính đánh thuê thì chắc đã khai từ lâu rồi.

“Ối chà, bên cạnh Allen không có ai là phế vật cả. Khi cô biến thành một con ngốc rồi, không biết có còn được phép ở lại bên cạnh hắn ta nữa không.” Hiểu ý Thẩm Thanh Lan, Kim Ân Hi cười tủm tỉm nói.

Sắc mặt Hứa Nặc thay đổi liên tục, nhưng vẫn không nói một câu nào.

Thẩm Thanh Lan nháy mắt với Eden. Eden đi vào phòng nghiên cứu ở bên cạnh. Một lát sau, anh cầm một ống tiêm quay lại.

Bên trong ống tiêm đựng một loại chất lỏng màu xanh nhạt, nước sóng sánh trong ống tiêm, lấp lánh trong veo.

“Loại thuốc này có thể khiến cho hệ thần kinh của con người rơi vào trạng thái bị thôi miên trong một thời gian ngắn. Nó sẽ làm người bị tiêm nói ra những điều họ không muốn nói, kể cả những mảnh ký ức được giấu sâu trong tiềm thức. Tuy nhiên nó lại có tác dụng phụ rất lớn, đó là khiến cho thần kinh não bộ bị tổn thương nặng. Một khi đã tiêm thuốc vào trong cơ thể rồi là không thể thay đổi được chuyện gì nữa.”

Eden ngồi xổm xuống, chuẩn bị tiêm chất lỏng vào cánh tay của Hứa Nặc.

“Khoan đã!” Khi kim tiêm sắp đâm vào da của Hứa Nặc thì ả mới chịu mở mồm.

Eden buông ống tiêm xuống. Thẩm Thanh Lan nhìn ả: “Nói đi.”

“Tôi cho người giao bọn họ cho bên BK. Còn chuyện người của BK mang bọn họ đi đâu thì tôi không biết.”

“Ai là người liên lạc với BK?” Nhan Tịch và Vu Hiểu Huyên mất tích vào hôm qua. Nhưng hôm qua Hứa Nặc vẫn còn ở trong tay bọn họ, ả không có cơ hội để liên lạc với bên ngoài.

“Ngô Thiến.” Hứa Nặc nói một cái tên, mà không ai ngờ tới.

“Cô bắt cóc bọn họ để làm gì?”

“Tôi không muốn làm gì hai cô gái đó cả. Mục tiêu của BK là cô, không đúng, nói chính xác là chồng của cô. Muốn bắt hai người rất khó, cho nên bọn chúng lấy bạn của cô ra làm mồi nhử. Thẩm Thanh Lan, là cô làm liên lụy bạn của cô.” Khóe miệng Hứa Nặc nhếch lên đắc ý.

Sắc mặt Thẩm Thanh Lan trầm xuống. Cô ra khỏi căn phòng bí mật, những người khác liền theo sau. “Ân Hi, có thể tìm được địa chỉ của Ngô Thiến không?”

Kim Ân Hi lắc đầu, đến cái người tên là Ngô Thiến cô cũng sắp quên luôn rồi thì làm biết cô ta ở đâu được.

Thẩm Thanh Lan mím chặt môi: “Ân Hi, trong vòng một ngày, tớ cần tài liệu giao dịch nội bộ của bang Thạch.”

“An, cậu định…” Kim Ân Hi hiểu ngay ý định của Thẩm Thanh Lan. Mặc dù đó là cách nhanh nhất, nhưng sẽ chọc giận người trong bang Thạch.

Trên thực tế, bang Thạch là con rắn đầu đàn ở thủ đô. Dù Thẩm Thanh Lan là thiên kim nhà họ Thẩm, nhưng nếu bang Thạch muốn đụng đến cô thì chưa chắc sẽ nể mặt nhà họ Thẩm.

“Tớ không có nhiều thời gian để chờ đợi.” Thẩm Thanh Lan nói. Mục tiêu của BK là cô, nhưng bây giờ còn chưa gọi điện thoại cho cô, rõ ràng là bọn chúng muốn mang Nhan Tịch và Vu Hiểu Huyên ra nước ngoài, rồi mới liên lạc với cô.

Ở trong nước, mọi chuyện sẽ dễ giải quyết hơn. Nếu chờ bọn chúng dẫn người ra nước ngoài rồi thì cô sẽ rất khó cứu được hai người họ.

Bây giờ chắc chắn Nhan Tịch và Vu Hiểu Huyên vẫn còn đang trong nước, nên lúc này thời gian chính là thứ quý báu nhất.

“Được, cho tớ nửa tiếng đi.” Kim Ân Hi cũng không nghĩ ra cách gì tốt hơn, tuy cách này rất mạo hiểm, nhưng quả thật bây giờ đây là cách tốt nhất.

Tranh thủ trong thời gian nửa tiếng này, Thẩm Thanh Lan gọi một cuộc điện thoại cho Phó Hoành Dật. Cô không nói với anh mục tiêu của BK chính là cô mà chỉ nói Nhan Tịch có chút mâu thuẫn nhỏ với người nhà, bây giờ đã mất tích thôi.

Phó Hoành Dật không hề hoài nghi, chỉ dặn dò: “Em cũng phải chăm sóc bản thân đàng hoàng, nhớ kỹ ăn uống đúng giờ.”

Thẩm Thanh Lan gật đầu: “Em biết rồi.”

***

“An, được rồi.” Kim Ân Hi gõ một cái cuối cùng xuống bàn phím rồi rút USB trong máy vi tính ra, đưa cho Thẩm Thanh Lan.

Thẩm Thanh Lan nhận lấy, trong USB là danh sách một số giao dịch của bang Thạch cùng người khác mấy năm nay, một vài người trong đó bây giờ vẫn đang làm việc trong chính phủ, nếu những tài liệu này bị tuồn ra ngoài thì không những bang Thạch sẽ tiêu đời, mà những người có quan hệ với thành viên của bang Thạch cũng không thể thoát khỏi liên đới.

Thẩm Thanh Lan cầm lấy mấy tờ giấy Kim Ân Hi đã in ra.

“An, tôi đi cùng với cô.” Sicily đứng lên.

“Sicily, cô thì không được, có quá nhiều người nhận ra gương mặt này của cô, như thế rất phiền phức, vẫn nên để Eden đi theo An đi.”

“Đúng vậy, An, em đi một mình quá nguy hiểm, để bọn anh đi với em đi.” Eden phụ họa.

“Không cần, Thạch Phong sẽ không làm gì em đâu, một mình em đi là được rồi.” Chuyện này càng nhiều người biết thì Thạch Phong sẽ càng gây khó dễ.

Thẩm Thanh Lan kiên trì từ chối nên mấy người họ cũng không còn cách nào khác, kết quả bàn bạc cuối cùng là Thẩm Thanh Lan một mình đến bang Thạch, còn Eden và Sicily sẽ theo sau, đề phòng ngộ nhỡ có chuyện gì thì bất cứ lúc nào cũng có thể chi viện.

Thạch Phong thấy Thẩm Thanh Lan xuất hiện trước mặt mình thì khá ngạc nhiên, mỉm cười nói: “Cô Thẩm, ngọn gió nào đưa cô tới đây vậy?”

Thẩm Thanh Lan đứng ở chính giữa phòng, Thạch Phong ngồi ở phía trên, ở hai bên là đám anh em bang Thạch. A Nam đứng ở sau lưng Thạch Phong với tư thế bảo vệ.

“Không biết lời nói lúc trước của đại ca Thạch còn có giá trị không?” Thẩm Thanh Lan thản nhiên hỏi.

Thạch Phong nhướng mày: “Hử? Lời nào cơ?”

Thẩm Thanh Lan không tin là Thạch Phong thật sự không nhớ gì, nhưng vẫn lặp lại những lời trước kia Thạch Phong đã nói.

Ngón tay của Thạch Phong gõ nhẹ xuống bàn, “Cô Thẩm, Thạch mỗ là người đã nói thì chắc chắn sẽ giữ lời, nếu trước đây tôi đã nói sẽ giúp cô làm một chuyện thì nhất định sẽ làm. Nói đi, là chuyện gì?”

“Được, anh Thạch làm chuyện nhanh gọn, vậy Thẩm Thanh Lan tôi cũng không quanh co dông dài với anh nữa. Hai người bạn của tôi đã bị người của BK bắt đi, tôi muốn biết bọn họ đang đi hướng nào.”

Trên môi Thạch Phong vốn đang treo nụ cười thản nhiên, nhưng vừa nghe lời Thẩm Thanh Lan nói vậy, nụ cười đó liền biến mất: “Cô Thẩm, cô đang nói đùa với tôi à?”

“Anh Thạch cho là tôi đang đùa giỡn với anh sao?”

Thạch Phong trầm mặt, người của BK đều là bọn điên, nếu chọc vào chúng thì sẽ rắc rối to.

“Cô Thẩm, nếu cô đã có thể nói ra cái tên BK thì chắc cô cũng biết bọn họ là hạng người thế nào. Anh em bang Thạch chúng tôi tuy đông, nhưng tôi vẫn rất quý trọng mạng sống của anh em mình.” Thạch Phong nói, đây là có ý từ chối.

Thẩm Thanh Lan cũng không ngạc nhiên với kết quả này. Người ta vẫn nói người trong giang hồ rất trung thành và đáng tin cậy, thế nhưng điều này chỉ có thể được hình thành dưới tình huống không có nguy cơ tổn hại đến lợi ích của cá nhân.

“Tôi không cần các anh trực tiếp đối đầu với bọn họ, anh chỉ cần nói cho tôi biết hành tung của bọn họ là được rồi.”

“Cô Thẩm, nói thật với cô, nếu như chỉ có mỗi tôi thì cho dù cô muốn tôi giết người phóng hỏa, Thạch Phong tôi cũng sẽ giúp cô làm. Nhưng chuyện này lại dính dáng đến anh em trong bang, Thạch Phong tôi dù sao cũng là người có trách nhiệm đối với tính mạng của bọn họ. Chuyện này, thứ lỗi cho tôi lực bất tòng tâm.”

Vẻ mặt của Thẩm Thanh Lan không thay đổi, lấy mấy tờ giấy trong túi xách ra, ném về phía Thạch Phong: “Nếu lại thêm cái này thì sao?”

A Nam chụp lấy, đưa cho Thạch Phong. Thạch Phong lơ đãng lật xem vài tờ, sau đó nét mặt vốn đang thờ ơ lập tức biến đổi: “Cô có được mấy thứ này từ đâu?”

“Anh Thạch không cần biết chuyện đó, anh chỉ cần giúp tôi chuyện này thì chẳng những tôi có thể giao mấy thứ này cho anh, mà còn có thể giao tất cả phần còn lại ra nữa kia. Hơn nữa tôi cam đoan, phần trong tay tôi sẽ là phần cuối cùng trên đời.”

Thạch Phong bỏ mấy tờ giấy xuống, sự kinh ngạc trên mặt cũng biến mất, anh ta nhìn Thẩm Thanh Lan: “Cô không sợ tôi giết cô sao, chỉ cần cô chết thì sẽ không có bất cứ ai biết được mấy thứ này nữa, tôi cũng sẽ có thể giải quyết vấn đề một cách giản đơn mà hữu hiệu.”

“Không, anh sẽ không làm vậy.” Thẩm Thanh Lan trả lời, ánh mắt vô cùng bình tĩnh, mặc dù đối diện với ánh mắt sắc bén của Thạch Phong cũng không khiến cô có chút ảnh hưởng nào, “Anh Thạch là người thông minh, hiển nhiên sẽ biết phải làm thế nào mới có lợi nhất cho mình. Nếu tôi không chuẩn bị đầy đủ mọi thứ thì tôi đã không đến đây một mình rồi.”

Đúng vậy, đây cũng chính là điều Thạch Phong lo lắng, trước tiên không tính đến chuyện Thẩm Thanh Lan là người của nhà họ Thẩm và còn là con dâu nhà họ Phó, động vào cô chẳng khác nào đồng thời động tới hai nhà Thẩm - Phó, mà quan trọng hơn là, bản thân Thẩm Thanh Lan đã khiến anh ta có cảm giác không đơn giản rồi.

Tay của Thạch Phong lại bắt đầu gõ xuống bàn, nhịp điệu trông thì có vẻ vẫn như vừa rồi, nhưng Thẩm Thanh Lan đã nghe được sự khác biệt nhỏ trong đó, khóe miệng của cô khẽ cong lên.

Quả nhiên sau đó, cô liền nghe Thạch Phong nói: “Được, chuyện này tôi có thể đồng ý với cô, nhưng tôi chỉ giúp cô chuyện tìm người, còn chuyện cứu người bang Thạch sẽ không nhúng tay vào.”

Đáy mắt của Thẩm Thanh Lan toát lên ý cười, “Thành giao.”

Sau đó cô ném một cái USB cho Thạch Phong, “Đây là tất cả tư liệu anh cần, tuyệt đối không có thêm bản khác.”

Thạch Phong đón được, nghiền ngẫm nhìn Thẩm Thanh Lan, “Mới như vậy đã giao USB cho tôi, cô không sợ tôi sẽ đổi ý sao?”

“Anh Thạch là người sẽ tự tay phá hủy thanh danh của mình sao?” Thẩm Thanh Lan hỏi ngược lại.

Thạch Phong cười ha ha: “Hay, hay lắm, cô Thẩm, tôi thật sự bội phục dũng khí và sự can đảm của cô rồi. Nếu không phải do thân phận và lập trường của chúng ta đối lập thì có lẽ chúng ta có thể trở thành bạn bè đấy.”

Thẩm Thanh Lan không trả lời.

Thẩm Thanh Lan đưa ảnh của Nhan Tịch và Vu Hiểu Huyên cho Thạch Phong: “Hy vọng hôm nay, trước khi mặt trời lặn, đại ca Thạch có thể cho tôi một câu trả lời chính xác.”

Thạch Phong đã đồng ý thì tất nhiên sẽ không nuốt lời, gọi vài cuộc điện thoại cho người khác. Thẩm Thanh Lan im lặng ngồi ở trong phòng khách chờ đợi.

Thạch Phong nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Thẩm Thanh Lan, lại một lần nữa thầm thấy tiếc nuối. Nếu Thẩm Thanh Lan là người của bang Thạch thì lo gì bang Thạch không lớn mạnh.

Bang Thạch không hổ là băng nhóm lớn nhất thủ đô. Chỉ một tiếng sau thì đã có thông tin, chiếc xe đưa Vu Hiểu Huyên đi được tìm thấy ở một đầu hẻm phía Bắc nội thành, mà tại một căn phòng trọ dưới tầng hầm sâu trong con hẻm này, Ngô Thiến bị phát hiện đã chết trong nhà mình. Phán đoán sơ bộ là bị sát hại, ở trong phòng Ngô Thiến còn phát hiện thấy túi xách của Vu Hiểu Huyên và Nhan Tịch.

Thẩm Thanh Lan chạy tới hiện trường, thấy bộ dạng chết không nhắm mắt của Ngô Thiến thì nỗi lo lắng trong lòng cô càng lớn hơn. Đây rõ ràng do người của BK ra tay, như vậy hiện tại Vu Hiểu Huyên và Nhan Tịch có còn được an toàn hay không?

“Đại ca, đã tìm ra dấu vết của bọn họ.” A Nam đi tới bên cạnh Thạch Phong, nói một câu.

Thẩm Thanh Lan đưa mắt nhìn qua, A Nam lặp lại lời nói một lần nữa, cô lập tức đi ngay.

“Đại ca, anh thật sự tin người này sẽ không phơi bày những chuyện này ra ánh sáng sao?” Không nói đến chuyện công khai ra bên ngoài, chỉ cần Thẩm Thanh Lan giữ lại trong tay một bản sao thì cũng là một lựa chọn tốt để uy hiếp bọn họ làm việc cho cô.

Ánh mắt Thạch Phong rất sắc bén, “Tôi tin cô ấy, cất những thứ này cho cẩn thận, đây là nhược điểm của chúng ta, nhưng cũng chưa chắc không phải là nhược điểm của những người đó. Có những thứ này trong tay thì bang Thạch chúng ta không còn phải bị phụ thuộc vào người khác ở mặt nào nữa.” Nói như vậy, xem ra vừa rồi Thẩm Thanh Lan lại giúp anh ta.

Xe Thẩm Thanh Lan lái là xe việt dã chuyên dụng, tính năng vô cùng tốt. Trên đường đi, cô tóm tắt tình hình cho Kim Ân Hi biết.

“An, vậy là bọn chúng đang đi về phía biên giới, dựa theo tốc độ của bọn chúng thì có lẽ bây giờ cũng đã ra khỏi biên giới, nhưng dựa theo lời của bang Thạch nói thì hình như bọn chúng đã dừng lại ở nửa đường rất lâu.”

“Mặc kệ bọn chúng muốn làm gì, cứu người về trước rồi nói sau.”

Thẩm Thanh Lan cúp điện thoại, đạp chân ga một cái, xe lại chạy như bay trên đường.

Vừa ra khỏi khu vực nội thành, điện thoại của Thẩm Thanh Lan lại vang lên, là số điện thoại lạ. Ánh mắt Thẩm Thanh Lan lập tức dao động, ấn nút bắt máy, “Thẩm Thanh Lan, bạn của cô đang nằm trong tay chúng tôi, cô có bốn tiếng đồng hồ để chạy tới Tân La, bằng không, bạn của cô sẽ mất mạng.” Là một giọng đàn ông xa lạ, lời nói quả thực là thẳng thắn!

Thẩm Thanh Lan xem giờ, lúc này đang là mười giờ sáng, bốn tiếng đồng hồ, từ đây đến Tân La ít nhất cũng phát mất sáu tiếng lái xe, hoàn toàn không có cách nào tới kịp thời gian đã định được.

“Bốn tiếng đến không kịp, sáu tiếng.” Thẩm Thanh Lan cố gắng thương lượng với bọn chúng, quan trọng hơn hết là cô muốn kéo dài thời gian. Điện thoại di động của cô có lắp thiết bị định vị, chỉ cần có đủ thời gian thì Kim Ân Hi sẽ có thể tìm được nơi phát ra tín hiệu.

“Thẩm Thanh Lan, tôi không phải đang thương lượng với cô. Đương nhiên, cô cũng có thể đến đây sau sáu tiếng nữa để nhặt xác bạn cô về.”

“Làm sao tôi biết được bạn của tôi vẫn còn an toàn?” Ánh mắt Thẩm Thanh Lan trầm xuống, lên tiếng hỏi.

Gã đàn ông đó đưa điện thoại di động tới bên miệng Vu Hiểu Huyên rồi xé băng dính trên miệng cô ra.

“Thanh Lan.” Giọng nói của Vu Hiểu Huyên từ đầu kia truyền đến tai nghe, Thẩm Thanh Lan lắng nghe thật kỹ, trong giọng nói của Vu Hiểu Huyên chỉ lạc đi vì sợ hãi chứ không yếu, có lẽ cô ấy thật sự chưa bị thương.

Thẩm Thanh Lan yên tâm hơn.

Gã đàn ông lại lấy điện thoại về, “Thế nào, suy nghĩ kỹ chưa? Bây giờ thì bạn cô vẫn còn nguyên vẹn, nhưng nếu cô lại kỳ kèo nữa, vậy thì tôi cũng không dám bảo đảm đâu.”

“Được, bốn tiếng sau tôi sẽ tới Tân La.”

“Quả nhiên là một người sảng khoái, nhớ kỹ, cô phải đến một mình. Nếu cô mang theo người nào khác, tôi sẽ giết chết một người.” Gã đàn ông nói, giọng điệu hung ác, không có chút ý đùa giỡn nào.

“Biết rồi.” Thẩm Thanh Lan nói, vừa định tiếp tục nói chuyện với bọn họ thì điện thoại đã bị ngắt.

Thời gian nói chuyện quá ngắn, Kim Ân Hi hoàn toàn không thể tìm được nơi phát ra tín hiệu.

Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Thanh Lan dừng xe lại, chờ Eden và Sicily ở phía sau đuổi tới. Bọn họ thấy cô dừng lại, tất nhiên cũng dừng theo.

“Đưa mấy thứ trên người anh chị cho tôi.” Thẩm Thanh Lan vào thẳng vấn đề, mấy thứ kia là cái gì, trong lòng mọi người đều biết rõ.

“An, em không thể đi một mình được, quá nguy hiểm.” Eden không đồng ý.

“Em không thể mang mạng sống của Vu Hiểu Huyên và Nhan Tịch ra đặt cược được, mục tiêu của bọn chúng là em.”

Eden nhìn Thẩm Thanh Lan chằm chằm, cuối cùng vẫn thỏa hiệp, lấy đồ từ dưới chỗ ngồi ra rồi đưa cho cô.

“An.” Sicily nắm lấy tay Thẩm Thanh Lan, ánh mắt vô cùng lo lắng.

“Yên tâm đi.”

Thẩm Thanh Lan phóng xe đi một mạch, bỏ hai người lại phía sau.

***

Trong một khách sạn ở thủ đô, một người phụ nữ nhận được tin tức, lần này không chỉ có Vu Hiểu Huyên mà còn có Nhan Tịch bị bắt, nên bà ta lập tức nở nụ cười vui vẻ.

“Không ngờ trời xui đất khiến thế nào mà trò chơi này lại càng ngày càng thú vị.” Bà ta lắc ly rượu trong tay, khẽ nhấp một ngụm rượu, sau đó mỉm cười lấy điện thoại ra bấm một dãy số.

Triệu Giai Khanh thấy con gái đã muộn rồi mà vẫn chưa trở về, điện thoại lại không gọi được, cuối cùng cũng nhận ra điểm bất thường. Bà liền gọi điện thoại bảo Nhan Thịnh Vũ về, nhưng con trai cũng ấp a ấp úng.

“Thịnh Vũ, con nói thật cho mẹ biết, Tiểu Tịch đã gặp chuyện gì rồi đúng không?”

Nhan Thịnh Vũ hơi nghiêng mặt đi, không dám đối diện với ánh mắt của Triệu Giai Khanh, “Mẹ, mẹ suy nghĩ nhiều quá rồi, vừa nãy con mới gọi điện thoại cho Tiểu Tịch, nó mải chơi quá nên muốn ở nhà bạn chơi vài ngày, hai ngày nữa sẽ về thôi.”

“Nếu thế thì tại sao mẹ không gọi điện thoại cho Nhan Tịch được?”

“Bây giờ cũng đã muộn nên chắc nó đã ngủ rồi, đâu phải mẹ không biết nó hay tắt máy khi ngủ.”

Triệu Giai Khanh nghĩ lại thấy cũng phải, do vậy mới dằn sự bất an xuống đáy lòng, căn dặn: “Ngày mai con gọi điện thoại cho Tiểu Tịch, bảo con bé mau chóng về nhà. Đã lớn như vậy rồi mà động một chút lại đến nhà người ta ở, như vậy còn ra thể thống gì.”

“Vâng, con biết rồi. Ngày mai con sẽ đi đón nó về, bây giờ đã thi đại học xong, nó ham chơi một chút cũng là chuyện bình thường mà mẹ.” Nhan Thịnh Vũ ôm lấy vai Triệu Giai Khanh, kéo bà vào phòng, “Mẹ, đã muộn rồi, mẹ cũng đi ngủ sớm một chút đi.”

“Được. Con nhớ ngày mai phải đi đón con bé về đấy.”

“Được rồi mà mẹ.” Nhan Thịnh Vũ trấn an Triệu Giai Khanh xong, sau khi ra khỏi phòng thì sự ung dung trên mặt liền biến mất. Vừa rồi anh đã gọi điện thoại cho Thẩm Thanh Lan, nhưng không gọi được, cô chỉ nhắn lại cho anh một tin, nói là nhất định sẽ đưa Nhan Tịch trở về.

Câu nói này có ý thế nào, Nhan Thịnh Vũ tất nhiên hiểu rõ.

Nhan Tịch, Thẩm Thanh Lan, hai người nhất định phải bình an đấy.

***

Xe Thẩm Thanh Lan phóng như bay trên đường, chạy một mạch về phía thành phố Tân La.

Ba tiếng rưỡi sau, cuối cùng cô cũng nhìn thấy trạm xăng của thành phố Tân La, bèn gọi điện thoại cho người kia. Cô vốn tưởng sẽ không liên lạc được, không ngờ lại có người bắt máy.

“Tôi đã đến trạm thu phí của Tân La, tiếp theo tôi phải đi hướng nào?”

“Cô Thẩm quả nhiên thật đúng giờ, chúng tôi ở trấn Thanh Giang, thành phố Tân La, cô đến đây đi.” Người đàn ông vừa nói vừa liếc nhìn đồng hồ, “Cho cô một tiếng.”

“Được.”

Thành phố Tân La nằm gần biên giới LG, trấn Thanh Giang lại càng gần biên giới nước Z. Thẩm Thanh Lan nhớ trước kia cô từng xem một quyển sách địa lý, nếu cô nhớ không nhầm thì trấn Thanh Giang là một thị trấn nhỏ sát vùng biên giới, dân số ít, kinh tế lạc hậu, nhưng vì nơi này sát bên LG nên hoạt động mua bán ma túy cực kỳ nhiều.

Lúc xe chạy vào trấn, Thẩm Thanh Lan xem giờ, đã hai giờ hai mươi phút chiều, vẫn còn cách thời gian bọn họ định ra mười phút.

Điện thoại lại đổ chuông, Thẩm Thanh Lan lập tức bắt máy.

“Bây giờ cô xuống xe, đi về phía trước năm trăm mét.”

Thẩm Thanh Lan làm theo lời người đàn ông nói, xuống xe, bỏ xe ở lại, đi về phía trước. Vừa đi, Thẩm Thanh Lan vừa quan sát cảnh vật xung quanh.

Ở đây bốn phía đều là rừng núi nên tầm nhìn khá hẹp, thậm chí còn không có nhiều người dân sinh sống. Thẩm Thanh Lan đi một lúc lâu mà chỉ mới gặp một bà lão lưng đã còng, chống một cây gậy. Thẩm Thanh Lan cố gắng nói chuyện với bà, nhưng hình như bà lão không hiểu lời cô nói. Bất đắc dĩ, Thẩm Thanh Lan đành phải bỏ cuộc.

Sau khi đi về phía trước năm trăm mét thì trước mắt Thẩm Thanh Lan xuất hiện một ngôi nhà gỗ, cũng giống như kiến trúc đặc trưng của nơi này, không nhìn ra có bất kỳ sự khác biệt nào. Cửa mở ra, Thẩm Thanh Lan đi vào, sau đó liền nhìn thấy Nhan Tịch và Vu Hiểu Huyên bị trói chặt đang nằm dưới đất.

Thẩm Thanh Lan quan sát hai người họ trước, thấy bọn họ ngoài chuyện tinh thần hơi sa sút ra thì trên người không có bất kỳ thương tích nào. Trong ba gã đàn ông đứng ở đó, có một người là người phương Đông, hai người còn lại là người phương Tây, Thẩm Thanh Lan chú ý tới ngay trên cánh tay của bọn chúng có một hình xăm.

Kí hiệu kia, chính là người của BK.

Gã đàn ông phương Đông thấy Thẩm Thanh Lan thì lập tức nhìn ra sau lưng cô, không thấy có bất kỳ ai mới vỗ tay, “Cô Thẩm đúng là cô Thẩm, quả nhiên thật gan dạ.”

Vu Hiểu Huyên và Nhan Tịch thấy Thẩm Thanh Lan thì ánh mắt lập tức sáng lên. Thậm chí Nhan Tịch còn bật khóc.

Thẩm Thanh Lan mỉm cười trấn an bọn họ.

Hai gã đàn ông phương Tây thấy Thẩm Thanh Lan xuất hiện, liền rút khẩu súng sau thắt lưng ra, nhắm ngay vào đầu của Nhan Tịch và Vu Hiểu Huyên. Hai người họ liền hoảng sợ mở to mắt nhìn.

Mặc dù lúc đóng phim Vu Hiểu Huyên đã nhìn thấy súng đạo cụ, nhưng lúc này đây cô không nghĩ rằng thứ đang chĩa vào đầu cô là giả.

“Tôi đã tới, các anh có thể thả bọn họ đi rồi.” Thẩm Thanh Lan nhìn Vu Hiểu Huyên và Nhan Tịch rồi nói.

Gã đàn ông kia cười một tiếng, “Nếu đã tới thì đi gấp như vậy làm gì.” Thấy tay Thẩm Thanh Lan đặt ngang lưng, gã xua tay: “Cô Thẩm, cô tuyệt đối đừng lấy thứ gì ra đấy. Bạn của tôi rất nhát gan, nếu làm chúng nó sợ, run tay một cái, ấn nhầm chỗ nào thì...”

Thẩm Thanh Lan bỏ tay xuống, “Rốt cuộc anh muốn thế nào?”

“Cô Thẩm, chúng tôi không muốn thế nào cả, chỉ muốn mời cô đến chỗ chúng tôi chơi chút thôi.”

Thẩm Thanh Lan nhìn Vu Hiểu Huyên và Nhan Tịch đang bị trói chặt, mỉa mai: “Đây chính là cách tiếp đãi khách của các anh đấy à?”

“Ai bảo cô Thẩm khó mời như vậy, chúng tôi chỉ có thể dùng cách này, mong cô Thẩm bỏ quá cho.”

Thẩm Thanh Lan nhìn bọn chúng, bình tĩnh nói: “Tôi có thể đi với các anh, nhưng các anh phải thả hai người bạn của tôi ra trước đã.”

Đừng, đừng mà Thanh Lan.

Vu Hiểu Huyên nghe vậy liền ra sức lắc đầu, Nhan Tịch cũng lắc đầu không ngừng. Đám người này rõ ràng nhắm vào Thẩm Thanh Lan, lại còn có súng, nếu cô đi theo bọn họ thì sao còn mạng trở về?

Thẩm Thanh Lan liếc nhìn bọn họ, khẽ lắc đầu, ý bảo bọn họ không cần lo lắng.

“Cô Thẩm, tôi tin tưởng thành ý của cô, thế nhưng lại rất lo lắng với bản lĩnh của cô. Hay thế này, để tôi được yên tâm, cô hãy uống thứ này đi. Yên tâm, trong này ngoài một ít thuốc ngủ ra thì không có gì khác đâu.” Gã đàn ông kia đưa một cái ly tới trước mặt Thẩm Thanh Lan.

Vu Hiểu Huyên càng lắc đầu kịch liệt hơn, giãy giụa đứng lên, muốn ngăn cản Thẩm Thanh Lan.

**

Trở về từ tiệc rượu với đối tác, Hàn Dịch gọi điện thoại cho Vu Hiểu Huyên nhưng không ai bắt máy. Anh cũng không quá để ý, chỉ nghĩ cô đang bận, nhưng một lúc sau, anh lại nhận được điện thoại của Linda, nói là không liên lạc được với Vu Hiểu Huyên, đến nhà cô tìm cũng không có ai.

Hàn Dịch nhớ đến cuộc gọi của Thẩm Thanh Lan hỏi về chuyện Vu Hiểu Huyên, trong lòng liền thấy bất an. Sau khi cúp máy, anh lại gọi điện thoại cho cô, vẫn không ai bắt máy, gọi cho Thẩm Thanh Lan thì máy báo bận.

Mười phút sau anh gọi lại lần nữa, nhưng máy vẫn bận, trực giác Hàn Dịch vang lên một ý nghĩ rằng có gì đó không ổn. Vì vậy, anh lập tức mua vé máy bay bay về nước, ngay cả hạng mục hợp tác tiếp đó cũng không bàn nữa.

Việc đầu tiên Hàn Dịch làm sau khi về nước là về nhà tìm Vu Hiểu Huyên. Không có ai, ngay cả xe cũng không thấy đâu. Anh lại tiếp tục gọi điện thoại cho Thẩm Thanh Lan, vẫn không được. Hàn Dịch không thể làm gì khác hơn là gọi cho Phó Hoành Dật.

“Cậu nói Vu Hiểu Huyên cũng mất tích?”

“Cũng là sao? Còn ai mất tích nữa?”

Phó Hoành Dật mím chặt môi: “Nhan Tịch.”

“Không chỉ vậy, tôi còn không liên lạc được với chị dâu. Hoành Dật, tôi lo ba người họ đã xảy ra chuyện rồi.” Hàn Dịch trầm giọng nói.

Phó Hoành Dật cũng nghĩ đến khả năng này, nghiêm mặt: “Trước tiên cậu hãy đến những nơi Hiểu Huyên thường đến để tìm thử xem.”

Hàn Dịch ừ một tiếng, đang định xuất phát thì nhận được điện thoại của thư ký, báo đã tìm thấy xe của Vu Hiểu Huyên ở phía Bắc nội thành, đồng thời còn phát hiện một xác chết nữ.

Hàn Dịch biến sắc, đạp phanh gấp, “Xác chết nữ đó là ai?”

“Không rõ ạ, cảnh sát đang điều tra ở bên trong, tôi vào không được, nhưng nhìn quần áo và thân hình thì có vẻ không phải là cô Vu.”

Hàn Dịch nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm, nhưng trợ lý nói lại một tin làm tim Hàn Dịch lại một lần nữa lơ lửng trên cao.

Đọc truyện chữ Full