TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mật Ngọt Hôn Nhân
Chương 287: Từ chối

Bùi Nhất Ninh nhìn con trai tinh quái của mình, không cần nghĩ cô cũng biết cậu nhóc đang nói gì, trong lòng không khỏi thấy buồn cười. Lúc trước nhóc này sống chết không chịu đi nhà trẻ, cậu nói mấy đứa bé đó quá trẻ con, dù cô có nói hết lời cũng không chịu nghe. Lúc Bùi Nhất Ninh sắp bó tay, muốn dùng biện pháp mạnh thì Giang Thần Hi xuất hiện, dẫn Hạt Đậu Nhỏ ra ngoài chơi cả ngày, không biết đã nói gì với thằng bé mà hôm sau cậu nhóc liền muốn đi nhà trẻ ngay.

Hạt Đậu Nhỏ thích nghi với môi trường trong nhà trẻ rất nhanh, thậm chí còn có một số thói quen xấu, đó là thích giấu đồ ăn vặt, sau đó đem đến nhà trẻ ăn cùng mấy bạn nhỏ khác. Bùi Nhất Ninh đã tìm thấy đồ ăn vặt dưới gối cậu bé không chỉ một lần.

Hạt Đậu Nhỏ ngồi trên đùi Thẩm Thanh Lan chưa được mười phút đã đòi xuống, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh cô, tay cầm một cục rubic nhỏ, đây là món đồ chơi mới nhất mà Giang Thần Hi mua cho cậu nhóc.

Chơi hồi lâu, Hạt Đậu Nhỏ cau mày, “Di, dì biết chơi cái này không?”

Thẩm Thanh Lan nhìn thoáng qua rồi cầm lấy, xoay xoay mấy lần liền xong.

Hạt Đậu Nhỏ sùng bái nhìn Thẩm Thanh Lan, “Dì, dì giỏi quá. Hôm qua mẹ cháu chơi hơn nửa ngày mà cũng không làm được, ngốc lắm ạ. Dì và chú Giang đều thông minh giống nhau.”

Bùi Nhất Ninh:... Biết là con thích dì con rồi, nhưng con cũng đừng hạ thấp mẹ con như vậy được không.

Bùi Nhất Ninh rất sầu não, coi như cô đã nuối không đứa con trai này rồi, một lòng một dạ chỉ hướng về người khác, “Thanh Lan, sau khi cục cưng trong bụng em ra đời thì chúng ta đổi đi.” Giọng điệu vô cùng u oán.

Đúng lúc Phó Hoành Dật đi vào nghe được cấu này, anh nhìn Hạt Đậu Nhỏ đầy ghét bỏ, thằng nhóc này sao lại dính vợ anh thế, nếu mà là con anh thì không có cửa đâu.

Hạt Đậu Nhỏ thấy Phó Hoành Dật thì gọi một tiếng dượng, muốn anh ôm, anh nhíu mày ôm cậu bé vào lòng rồi ngồi xuống. Hạt Đậu Nhỏ ôm cổ anh hỏi: “Dượng, lâu rồi không gặp, dượng có nhớ cháu không?”

Phó Hoành Dật cúi đầu nhìn Hạt Đậu Nhỏ, không đợi anh trả lời cậu nhóc đã nói tiếp, “Dượng, cháu nhớ dượng lắm, nhưng chỉ có một chút xíu thôi.”

Vẻ mặt Phó Hoành Dật liền dịu lại, so với Thẩm Thanh Lan thì anh càng thích trẻ con hơn, đương nhiên điều kiện tiên quyết chính là đứa bé này không được giành vợ với anh.

Lần này Bùi Nhất Ninh về đây là muốn thăm Sở Vận Cẩn, thuận tiện đến thăm Thẩm Thanh Lan luôn, “Thanh Lan, đây là ít đồ ăn chị đem từ thành phố Lâm đến đây, em nếm thử xem, nếu như thích thì lần sau chị về sẽ đem nhiều hơn cho em.”

Lúc Bùi Nhất Ninh đến có cầm mấy cái túi, Thẩm Thanh Lan còn tưởng chị ấy mua quà cho Thẩm lão gia, nhưng không ngờ là cho cô.

“Cảm ơn chị.” Thẩm Thanh Lan nhìn Bùi Nhất Ninh chằm chằm, làm chị ấy thắc mắc hỏi, “Sao vậy? Em nhìn chị chằm chằm làm gì?”

Thẩm Thanh Lan lắc đầu, tuy Bùi Nhất Ninh che giấu rất tốt, nhưng cô vẫn nhìn ra vẻ lo âu trên mặt chị. Có điều người ta đã không muốn nói, thì cô cũng không ép hỏi.

Bùi Nhất Ninh không ở nhà họ Thẩm lâu, ngay cả cơm trưa cũng không ở lại ăn. Lái xe đến nhà họ Bùi, Bùi Nhất Ninh vừa xuống xe đã nhìn thấy Giang Thần Hi chờ sẵn ở đó.

“Chú Giang.” Hạt Đậu Nhỏ vui mừng, giãy giụa muốn trượt xuống khỏi người Bùi Nhất Ninh.

Bùi Nhất Ninh đặt Hạt Đậu Nhỏ xuống đất, cậu nhóc lập tức chạy tới chỗ Giang Thần Hi, rồi ôm lấy chân anh, “Chú Giang, sao chú lại tới đây?”

Giang Thần Hi ôm Hạt Đậu Nhỏ lên, “Vì chú thấy nhớ cháu nên đến đây.”

Hạt Đậu Nhỏ nghe vậy, cười đến mức đôi mắt híp lại thành một đường, hôn một cái vào mặt Giang Thần Hi, “Chú Giang, cháu cũng nhớ chú.”

Giang Thần Hi phì cười, “Chú còn có chuyện muốn nói với mẹ cháu, cháu vào nhà trước được không?”

“Dạ được, nhưng lát nữa chú Giang phải đi chơi với cháu đấy nhé.”

“Chắc chắn.”

Hạt Đậu Nhỏ vui vẻ trượt khỏi người Giang Thần Hi rồi chạy lạch bạch vào nhà.

Chỉ còn lại Giang Thần Hi và Bùi Nhất Ninh đứng đó. Cô cảm thấy hơi ngượng ngùng, “Sao anh lại tới đây:

Giang Thần Hi nhìn cô chằm chằm, “Nếu anh không đến thì em định tránh anh bao lâu nữa?”

Bùi Nhất Ninh vén tóc, che giấu vẻ xấu hổ của mình, “Em không trốn tránh anh, chỉ là gần đây công việc nhiều quá thôi.”

Giang Thần Hi tiến lên một bước, nhìn Bùi Nhất Ninh, “Nếu không trốn tránh, vậy vì sao không nhận điện thoại của anh, anh gửi Wechat cho em, em cũng không nhắn lại.”

“Do công việc bận quá thôi, sắp cuối năm rồi, em phải làm việc liên tục cả ngày lẫn đêm, không có thời gian thôi.”

Giang Thần Hi bất đắc dĩ nhìn cô, “Nhất Ninh, em chán ghét anh đến vậy sao?”

“Không có, em không ghét anh.” Bùi Nhất Ninh vô thức nói.

“Vậy vì sao em lại trốn tránh anh, đừng lấy cớ là do bận công việc.”

Bùi Nhất Ninh im lặng, không lấy cớ công việc thì cô biết giải thích như thế nào đây?

Giang Thần Hi thở dài, “Nhất Ninh, nếu là vì lời nói lần trước của anh làm em bối rối, vậy cho anh xin lỗi. Em có thể quên mấy lời đó đi, chúng ta tiếp tục làm bạn bè là được.”

Lần trước sinh nhật Giang Thần Hi, anh mới Bùi Nhất Ninh ăn cơm, sau đó liền thổ lộ với cô. Nhưng cô trực tiếp từ chối anh, thậm chí về sau ngay cả điện thoại cũng không nhận. Nếu không phải không liên lạc được với cô thì anh cũng không đến nhà họ Bùi chặn người.

“Thần Hi, em cảm ơn anh đã làm tất cả vì em và Hạo Hạo, nhưng chúng ta thật sự không hợp nhau.”

“Nhất Ninh, là bởi vì Hạo Hạo sao?” Giang Thần Hi hỏi.

Bùi Nhất Ninh im lặng, xem như ngầm thừa nhận.

“Anh có thể xem Hạo Hạo như con trai ruột của mình, hơn nữa không phải bấy giờ anh và Hạo Hạo rất thân thiết sao?” Giang Thần Hi không nghĩ rằng Hạt Đậu Nhỏ là trở ngại giữa anh và Bùi Nhất Ninh.

Bùi Nhất Ninh ngước mắt nhìn Giang Thần Hi chăm chú, “Thần Hi, Hạo Hạo là nguyên nhân thứ nhất, nhưng còn một nguyên nhân nữa là giữa chúng ta chỉ có tình bạn thôi.”

Trong mắt Giang Thần Hi tràn đầy tổn thương, “Em không thích anh?”

“Ừm.” Bùi Nhất Ninh cho anh một đáp án chắc nịch.

Mắt Giang Thần Hi tối sầm, không thấy rõ cảm xúc, anh nhìn chằm chằm Bùi Nhất Ninh, muốn nhìn rõ cảm xúc trên mặt cô, nhưng cuối cùng lại thất vọng, anh vuốt mặt một cái, “Anh biết rồi.”

Nói xong định lên xe rời đi, nhưng rồi dừng bước nói: “Em nói với Hạo Hạo một tiếng là hôm nay anh còn có việc nên đi trước, hôm khác anh lại đến thăm nó.”

Bùi Nhất Ninh nhìn theo xe của Giang Thần Hi đi thật xa, thật lâu sau mới thu hồi tầm mắt, cô thở dài rồi xoay người vào nhà. Hạt Đậu Nhỏ nhìn sau lưng có nhưng không thấy anh đâu, bèn hỏi, “Mẹ, chủ Giang đâu?”

Bùi Nhất Ninh mỉm cười, “Chú Giang còn có việc bận nên đi trước rồi, nhưng chú ấy nói hôm khác sẽ tới thăm con.”

Hạt Đậu Nhỏ tỏ ra không vui, nhưng cũng không khóc, chỉ yên lặng ngồi một chỗ xoay xoay khối rubic trong tay.

Bùi Nhất Ninh ngồi xuống bên cạnh con trai, sờ mái tóc mềm mại của cậu, “Con rất thích chú Giang hả?”

Hạt Đậu Nhỏ cúi đầu, nghe thấy cô hỏi thì gật đầu, “Dạ, chú Giang đối xử với con rất tốt, cũng rất tốt với mẹ.”

Bùi Nhất Ninh bật cười, “Nhưng Hạo Hạo à, sau này chú Giang sẽ có cuộc sống của riêng mình, chú ấy sẽ không ở bên cạnh chúng ta mãi được.” Cô không muốn con mình quá ỷ lại vào Giang Thần Hi.

Hạt Đậu Nhỏ không hiểu nhìn mẹ mình, “Mẹ, vì sao chú Giang lại có cuộc sống của riêng mình, chẳng lẽ chú ấy không sống cùng chúng ta sao?”

Con trai cô thật khờ.

“Về sau chú Giang sẽ kết hôn với người khác, sau đó sẽ có con của mình, không thể ở bên cạnh chúng ta mãi được.” Bùi Nhất Ninh kiên nhẫn giải thích, con trai của cô rất nhạy cảm, cũng rất cố chấp, nếu có vấn đề nào mà không được giải thích rõ ràng thì cậu bé sẽ để bụng rất lâu.

“Sao mẹ không kết hôn với chú Giang? Nếu vậy chú Giang sẽ là ba của con, thì có thể sống chung với chúng ta rồi?” Hạt Đậu Nhỏ càng nghĩ càng không hiểu nổi, đây không phải là chuyện rất dễ giải quyết sao?

“Bởi vì mẹ không thích chủ Giang nên không thể kết hôn với chú ấy được.”

“Chú Giang tốt như vậy, vì sao mẹ không thích chú ấy chứ? Con rất thích chú ấy đó.”

Bùi Nhất Ninh đỡ trán, cô cảm thấy đã tự đào hố chôn mình, bây giờ làm sao có thể giải thích rõ ràng vấn đề này với một đứa bé ba tuổi đây?

Bùi Nhất Ninh nghĩ nghĩ rồi dịu dàng nói, “Mẹ và chú Giang là bạn bè, giữa bạn bè thì không thể kết hôn được, con hiểu chưa?”

“Mẹ, mẹ nói không đúng rồi. Trong lớp con, Tinh Tinh chính là bạn tốt của con, chờ bạn ấy lớn con sẽ kết hôn với bạn ấy.”

Bùi Nhất Ninh: “.”

Sở Vân Cẩn đã nghe được cuộc nói chuyện của hai mẹ con, trong lòng cảm thấy tiếc nuối vì Bùi Nhất Ninh và Giang Thần Hi không thể ở bên nhau. Bà có ấn tượng rất tốt với Giang Thần Hi, quan trọng nhất là Hạt Đậu Nhỏ rất thích cậu ta, cứ nói tới nói lui là muốn tìm cậu ta.

Sở Vấn Cân đi tới ôm Hạt Đậu Nhỏ, “Hạo Hạo, đây là chuyện của mẹ cháu và chú Giang, hai người họ có kết hôn hay không là tự do của họ, chúng ta không thể quyết định thay họ được, biết không? Bây giờ bà ngoại dẫn cháu đi ăn bánh nhé.”

Hạt Đậu Nhỏ không hiểu lời bà ngoại nói lắm, nhưng nghe thấy được ăn bánh, nên tạm thời vứt chuyện này ra khỏi đầu.

Bùi Nhất Ninh day thái dương mình, cô cảm thấy rất mệt mỏi.

Chiều hôm sau, Bùi Nhất Ninh về thành phố Lâm, cho nên lúc Giang Thần Hi đến nhà thì đã không thấy cô đâu.

“Chú Giang.” Hạt Đậu Nhỏ nhìn thấy anh thì rất vui.

Giang Thần Hi mỉm cười, “Hạo Hạo, thật xin lỗi, hôm qua chú có việc bận nên đi trước.”

Hạt Đậu Nhỏ lắc đầu, bắt chước dáng vẻ người lớn nói, “Chú Giang, cháu không trách chú, chắc chắn bởi vì mẹ cháu nói không thích chú nên chú khó chịu đúng không? Lúc trước trong lớp cháu, bạn Tiểu Ngọc Mễ nói không thích cháu làm cháu khó chịu mấy ngày lẫn đó.”

Giang Thần Hi nghe thấy lời cậu nhóc tinh ranh này nói thì bật cười. Anh ngồi xổm xuống, mắt đối mặt với Hạt Đậu Nhỏ, “Sao cháu biết mẹ cháu không thích chứ?”

“Bởi vì hôm qua mẹ nói đó.”

Giang Thần Hi nghe vậy thì ánh mắt tối sầm lại.

Đọc truyện chữ Full