TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mật Ngọt Hôn Nhân
Chương 316: Diễn tập quân sự (2)

Tư lệnh Lưu vẫn cười tủm tỉm, “Dù sao đợt diễn tập này cũng phải có người dẫn đội mà.”

- Tham mưu trưởng Trần đang định phản bác thì Thẩm Khiêm luôn im lặng từ nãy giờ lên tiếng, “Chỉ là một cuộc diễn tập quân sự thôi, mọi người đừng để ảnh hưởng đến hòa khí.

Huống hồ, đợt diễn tập vẫn chưa kết thúc, thắng bại còn chưa rõ mà”

Tham mưu trưởng Trần nhìn Thẩm Khiêm với ánh mắt không vui, “Tất nhiên tham mưu trưởng Thẩm không cảm thấy có vấn đề gì rồi, Phó Hoành Dật là con rể ông mà, đối với ông thì dù đội của Phó Hoành Dật thắng hay đội ông thắng cũng có khác nhau là mấy đâu”

Hiện giờ thì đội có tổn thất lớn nhất không phải là đội xanh của ông mà chính là đội đỏ của tôi đó! Tham mưu trưởng Trần nhìn vài chấm đỏ nhấp nháy trên màn hình mà vô cùng phiền não.

Tình hình cứ tiến triển theo hướng này thì đội đỏ của ông thật sự bại trận mất.

Thẩm Khiểm vốn định làm người hòa giải, kết quả lại chuốc họa vào thân.

Ông và tư lệnh Lưu bất đắc dĩ nhìn nhau, tham mưu trưởng Trần này quá đặt nặng vấn đề thắng thua.

Thật ra lãnh đạo thượng cấp chỉ muốn kiểm tra và đánh giá năng lực quân sự của bọn họ thông quá đợt diễn tập quân sự này mà thôi, nên chỉ cần phát huy như thường là được.

“Tham mưu trưởng Trần, tuy Phó Hoành Dật là con rể của tôi, nhưng hiện tại thì cậu ấy chỉ là người lãnh đạo bền thứ ba, không có bất cứ quan hệ gì với tôi cả”

Thẩm Khiếm thản nhiên nói, mặc dù ông không khó tính như tư lệnh Lưu, nhưng cũng không phải là người dễ bắt nạt, bị người khác trút giận tất nhiên cũng sẽ biết đáp trả.

Tham mưu trưởng Trần còn định nói tiếp nhưng có người với ngăn ông ta lại, “Được rồi, lão Trần à, chúng ta đều là đồng đội cả mà, ầm ĩ với nhau làm gì.

Hơn nữa các ông còn là lãnh đạo, cãi nhau như vậy không sợ bị cấp dưới nhìn thấy sẽ chê cười à”

Tham mưu trưởng Trần nhìn sang người vừa khuyên giải rồi không nói gì nữa, có điều, trong phòng chỉ huy vẫn ngập mùi thuốc súng.

Mục Liên Thành cho tất cả năm người kia đi xa khỏi chỗ mình, thì đột ngột xông ra từ phía sau, tiêu diệt người đi cuối cùng trong năm người họ.

Cũng ngay lúc này, nhóm người Lương Mạnh và Tiền Phi đang nấp ở nơi khác cũng xông ra tấn công mục tiêu của mình.

Phả Hoành Dật lấy một chọi hai, tốc chiến tốc thắng, chỉ trong chưa đầy hai, ba chiều đã giải quyết xong cậu lính đội xanh vạm vỡ.

Bàng Văn thấy thế lập tức tấn công Phó Hoành Dật, nhưng dù sao cậu ta cũng còn trẻ tuổi và chưa có nhiều kinh nghiệm.

Do đó, chỉ mới hơn hai mươi chiều đã không chống đỡ nổi nữa, thế là bị một con dao găm của Phó Hoành Dật kể vào cổ.

“Cậu đã hy sinh”

Phó Hoành Dật thản nhiên nói.

Bàng Văn nhìn sang Phó Hoành Dật, không thèm để ý tới con dao găm đang kề cổ mình, đối phương cũng mặc quân phục rằn ri giống bọn họ, chỉ là trên cánh tay có ký hiệu màu đen, quả nhiên đúng như mình suy đoán, nhóm người này chính là bên thứ ba.

Mục Liên Thành giải quyết xong mục tiêu của mình thì quan sát Phó Hoành Dật và Bàng Văn chiến đấu, thấy Bàng Văn có thể đỡ được hơn hai mươi chiều của Phó Hoành Dật thì vẻ tán thưởng trong mắt càng tăng.

Phó Hoành Dật thấy cậu ta không kháng cự nữa mới rút con dao găm về, vẻ mặt vẫn lạnh tanh.

“Khá lắm cậu nhóc”

Mạnh Lương vỗ vỗ vai Bàng Văn khen ngợi.

Không ngờ lại đổi lấy ánh mắt lạnh lùng của Bàng Văn, Mạnh Lương hừ một tiếng, “Nhóc con, cá tính lắm, nhưng tôi thích”

“Được rồi, đi nhanh lên đi, chúng ta còn một mục tiêu nữa đấy.”

Tiền Phi nói “Ừ, đi thôi, kết thúc nhanh một chút để còn có thể về nhà sớm, ở lại cái nơi quái quỷ này lâu cũng chán quá rồi.”

Mạnh Lương phụ họa rồi định bỏ đi.

“Các anh là bộ đội đặc công sao?”

Bàng Văn ở phía sau hỏi.

Mạnh Lương quay đầu lại cười ha ha, “Cậu đoán xem”

Điều này còn phải đoán sao, chắc chắn là đúng rồi, cậu lính vạm vỡ của quân xanh trừng mắt.

Tiền Phi liếc nhìn bọn họ nói, “Bây giờ các cậu đã là người chết nên không được nói chuyện nữa, ở đây đợi đi, sẽ lập tức có người tới mang các cậu đi thôi.”

Nói xong bọn họ liền nhanh chóng biến mất vào trong rừng cây.

“Trời ơi, đây là sức chiến đấu của bộ đội đặc công sao, thật là lợi hại”

Chờ sau khi nhóm người của Phó Hoành Dệt đi khuất, liền có người thốt lên, mấy người khác cũng gật đầu tán thưởng.

“Vừa rồi các cậu có thấy bọn họ ra tay không, nhất là người có vẻ mặt lạnh bằng kia đó, tôi còn chưa kịp phản ứng thì đã tử trận rồi”

Cậu lính vạm vỡ nói, giọng điệu đầy sự tán thưởng và hâm mộ.

Bàng Văn vẫn không nói gì, chỉ cúi đầu trầm ngâm, cậu ta nhìn xuống hai tay mình, vừa rồi đấu với Phó Hoành Dật, cậu ta thậm chí còn không đỡ được ba mươi chiêu.

Trước kia vẫn luôn tự cho mình là mạnh nhất, bây giờ mới biết thì ra đứng trước người tài giỏi thật sự, cậu ta chỉ là một đứa trẻ yếu ớt.

Phó Hoành Dật.

Bàng Văn lẩm nhẩm cái tên này.

Có thể ngay cả bản thân Phó Hoành Dật cũng không ngờ rằng, Bàng Văn lại biết mình, và còn vì trận chiến hôm nay, cậu ta đã coi anh là mục tiêu của đời mình, do luôn muốn vượt qua anh mà sau này thành binh vương và được chọn vào căn cứ tiên phong như ước nguyện, trở thành một bộ đội đặc công xuất sắc.

“Đội trưởng, mục tiêu tiếp theo của chúng ta là đội đỏ khi nãy vừa rời đi sao?”

Mạnh Lương hỏi.

Phó Hoành Dật im lặng nhìn cậu ta, Mạnh Lương lập tức hiểu ý anh rồi làm một động tác khóa miệng.

Anh dời mắt đi, quan sát xung quanh sau đó đi về một phía, những người khác thấy thế liền đuổi theo ngay.

Đúng như lời nói của tư lệnh Lưu, trong hai mươi người của đội ông thì tân binh đã chiếm hơn phân nửa, lần này vì để kiểm tra và đánh giá năng lực của tân binh nên Phó Hoành Dật cũng không để lính cũ dẫn lính mới như trước kia mà hoàn toàn để cho tân binh dẫn đội.

Nói cách khác, bốn người trong bốn nhóm nhỏ còn lại đều là tân binh, ngay cả kế hoạch tác chiến cũng là do tân binh lập ra.

Liên lạc với mấy nhóm nhỏ khác, biết được tình hình của mỗi nhóm, Phó Hoành Dật cơ bản khá hài lòng.

Tuy thành tính chiến đấu không cao bằng nhóm anh, nhưng đối với tân binh mà nói thì thành tích như vậy đã rất tốt, xem ra đợt huấn luyện trong thời gian trước rất có hiệu quả.

Trong phòng chỉ huy, Thẩm Khiêm xem mấy người bị đưa về qua màn hình giám sát, trong lòng thầm thở dài, xem ra bọn họ không có khả năng chiến thắng rồi.

Trong đợt diễn tập quân sự này, những người được tham gia là do chính ông tuyển chọn từ trong quân khu, tất nhiên ông hiểu rất rõ năng lực của bọn họ, nhóm người của Bàng Văn được xem là nhóm xuất sắc nhất.

Ban đầu Thẩm Khiêm còn cho rằng cậu ta có thể thắng, nhưng hiện tại có vẻ bản thân đã quá lạc quan rồi.

Tham mưu trưởng Trần nhìn thấy vẻ mặt của Thẩm Khiêm, đáy mắt liển hiện lên sự hả hê, “Tham mưu Thẩm, xem ra con rể của ông cũng chẳng nương tay với người của ông nhỉ? Thẩm Khiêm chỉ cười, “Nhiệm vụ chính là nhiệm vụ, đây là chuyện rất bình thường, không Thể nói là nương tay hay không được.

Bị phản bác lại một cách khéo léo, tham mưu trưởng Trần nhất thời nghẹn lời, hừ lạnh một tiếng rồi không nói gì nữa.

Tư lệnh Lưu vô cùng đắc ý, cũng giống như Phó Hoành Dật, ông rất hài lòng với năng lực của nhóm tân binh này.

Bên kia, nhóm người của Phó Hoành Dật đang đuổi theo đội đỏ nhưng không nhìn thấy người đầu, Mạnh Lương không khỏi thắc mắc, “Đội trưởng, anh nói xem mấy người đội đỏ chạy đâu mất rồi, sao mới chớp mắt đã không thấy ai nữa, chẳng lẽ bọn họ đã nghe thấy động tĩnh vừa rồi nên trốn rồi sao? “Sao có thể chứ, động tĩnh vừa rồi của chúng ta nhỏ như vậy, khoảng cách lại xa, bọn họ có thể phát hiện ra mới là lạ đấy.

Tôi thấy chắc bọn họ đã bị người khác tiêu diệt rồi”

Mạnh Lương: “...”

Đám người này kém cỏi như vậy sao.

Ấy vậy mà sự thật lại đúng là như thế, bởi vì ngay sau đó bọn họ đã tìm thấy nhóm người đội đỏ vừa rồi.

Mười người đó đang nằm dưới đất, dáng vẻ vô cùng mệt mỏi, một người trong số đó thấy bọn họ liền đứng lên từ mặt đất, “Các anh là người của đội xanh à? Mạnh Lương vừa cười ha ha vừa chỉ vào sáng trong tay cậu ta, “Nhóc con, bây giờ cậu đã là người chết, không có quyền nói chuyện càng không được dùng súng”

Nghe vậy, đối phương liền bỏ súng xuống, quan sát nhóm người Phó Hoành Dật, nhìn thấy phù hiệu trên tay bọn họ, cuối cùng cũng nhận ra nhóm người này căn bản không phải là đội đỏ mà cũng chẳng phải là đội xanh.

“Các anh là người của bên thứ ba sao?”

Nhóm người này chỉ mới “hy sinh”

, còn trong thời gian đợi người khác đến mang đi, nên cũng đang thảo luận về đợt diễn tập quân sự này.

Người nhận ra điểm bất thường tất nhiên không chỉ mỗi mình Bàng Văn.

Dần dà, càng lúc càng có nhiều người chú ý đến điểm kỳ lạ.

Mạnh Lương bước tới vỗ vỗ vai đối phương, cười nhe tám cái răng, “Cậu đã là người chết sao lại còn nhiều lời như vậy.

Đúng rồi, cậu có biết đồng đội của mình đang ở đâu không.

Nghe vậy, mấy người khác đều câm nín nhìn cậu ta, Tiền Phi dùng ánh mắt “Cậu bị đồn à!”

nhìn Mạnh Lương.

Mạnh Lương xấu hổ cười ha ha, nhìn cái gì mà nhìn, chỉ tại kích động nên lỡ lời thôi mà.

“Đi thôi”

Phó Hoành Dật thản nhiên nói.

Bọn họ đi không bao lâu thì gặp được vài người đang đánh nhau, trên thân cây bên cạnh đẩy vết tích của đạn giấy, giữa bãi đất có bốn năm người đang lao vào cận chiến, nói chính xác hơn là ba người đang vây quanh một người.

Mạnh Lương thấy người bị vây ở giữa, ánh mắt liền hiện lên sự thích thú, không ngờ cậu ta cũng tham gia đợt diễn tập quân sự này.

“Tên điên kia tiến bộ hơn rồi”

Mạnh Lương xem một lúc thì đưa ra kết luận.

Bọn họ đều quen biết người đang bị bao vây kia, người nọ chính là Triệu Nguy.

Vì trước đây từng nghe đồn Triệu Nguy này luôn khiêu chiến với mọi người xung quanh, và cũng từng âm thầm xem cậu ta so tài.

Bên kia, tuy Triệu Nguy bị bao vây, mặt mày cũng bầm xanh bầm tím, nhưng đáy mắt lại càng lúc càng hưng phấn.

Mấy tháng nay vì Phó Hoành Dật đã rời khỏi quân khu thủ đô, Thẩm Thanh Lan cũng vì vậy mà không xuất hiện nữa, cậu ta mất đi một đối thủ mạnh nên cảm thấy vô cùng nuối tiếc.

Trong đợt diễn tập quân sự này, ban đầu Triệu Nguy cũng đi cùng đồng đội nhưng giữa đường lại bị một nhóm người thần bí tập kích, đội viên của cậu ta đều đã “hy sinh, chỉ có một mình cậu ta trốn thoát.

Kết quả, đi không bao lâu thì gặp phải ba người đội đỏ này.

Ba người này cũng rất tài giỏi, thực lực khá mạnh, cậu ta đã chiến đấu với bọn họ một lúc nhưng vẫn chưa phân thắng bại, điều này khiến Triệu Nguy càng hưng phấn hơn.

Còn ba người của đội đó lại có nỗi khổ khó nói, bọn họ cứ tưởng gặp được một trái hồng mềm lạc đàn, dựa theo nguyên tắc có thể tiêu diệt người nào thì hay người đó, nhưng không ngờ tên này lại là một cỗ máy đánh nhau, làm gì có ai càng đánh càng sung sức đâu.

“Đội trưởng, anh nói xem Triệu Nguy có khả năng thẳng không?”

Mạnh Lương sờ cằm, thích thú hỏi.

Đọc truyện chữ Full