TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mật Ngọt Hôn Nhân
Chương 338: Gặp nhau trong bữa tiệc cuối năm

Trong mắt Thẩm Thanh Lan hiện vẻ thú vị, “Xin lỗi tối? Lý do gì?”

- Thẩm Quân Trạch hơi mím môi, nhìn thoáng qua Thẩm Quân Dục, thấy anh không định nhường chỗ cho mình vào cửa tất nhiên biết mình không được chào đón, “Chị Thanh Lan, trước kia là do em sai, là do em có mắt không trọng, không nhìn rõ bản mặt người ta, xem người thân thành kẻ thù. Ba em nói đúng, bây giờ em đã biết ba làm tất cả đều là vì tốt cho em. Lúc trước em đối xử với chị như vậy, hiện giờ công ty bị người ta cướp, đúng là đáng đời em.”

Cậu ta nói cực kỳ chân thành, Thẩm Thanh Lan chỉ nhìn cậu ta chằm chằm chứ không nói lời nào.

Thẩm Quần Trạch nói tiếp: “Lần này em chỉ đến tìm chị để xin lỗi thôi, không phải nhờ chị giúp đỡ. Chị Thanh Lan, lúc trước hại chị suýt nữa mất con là lỗi của em, em chỉ xin chị tha thứ cho em vì tuổi trẻ bồng bột không hiểu chuyện.”

“Chị Thanh Lan, thật lòng xin lỗi chị.” Dứt lời, cậu ta cúi thấp người trước mặt cô, rồi đứng dậy rời đi, không hề quay đầu lại.

Thẩm Quân Dục và Thẩm Thanh Lan nhìn nhau, không hiểu Thẩm Quân Trạch diễn cảnh này để làm gì.

“Được rồi, không cần nghĩ nhiều đầu. Nếu cậu ta đã thật lòng xin lỗi thì em cứ nhận đi.” Thẩm Quân Dục thản nhiên nói, nhìn bóng lưng rời đi của Thẩm Quân Trạch, trong mắt như có điều suy nghĩ.

Trở lại phòng khách, Phó Hoành Dật nhìn cô hỏi thăm. Thẩm Thanh Lan lắc đầu tỏ vẻ không có gì.

“Đúng rồi, Lan Lan, Hoành Dật, cuối tuần này là bữa tiệc cuối năm của công ty anh, hai đứa có hứng thú tham dự không?” Thẩm Quân Dục hỏi.

Thẩm Thanh Lan muốn từ chối, nhưng Phó Hoành Dật đã mở miệng trước, “Bữa tiệc tổ chức ở đâu?”

“Ở câu lạc bộ tư nhân của bạn anh.”

“Được, đến lúc đó anh đến đón hai đứa.”

Ban đêm trước khi ngủ, Thẩm Thanh Lan hỏi Phó Hoành Dật: “Chẳng phải anh không thích mấy bữa tiệc thế này sao? Tại sao lại đồng ý?”

Phó Hoành Dật mỉm cười, “Ở nhà suốt sẽ chán, thỉnh thoảng đi ra ngoài thay đổi không khí cũng tốt.” Thời gian này Thẩm Thanh Lan vẫn ở bên cạnh anh, không đi đâu cả, ngay cả Vu Hiểu Huyên và Phương Đồng hẹn ra ngoài ăn cơm cô cũng từ chối, anh cảm thấy đau lòng.

“Nhưng mà em không muốn đi.”

Biết cô đang lo điều gì, Phó Hoành Dật nắm chặt tay cô, “Coi như đi chung với anh đi, cũng lâu rồi anh không gặp nhóm Hàn Dịch.”

Anh đã nói như vậy, Thẩm Thanh Lan không thể phản đối nữa, đành nói: “Chân của anh...”

“Thanh Lan, anh chỉ bị thương thôi mà, không phải tàn phế, chân của anh sau này sẽ từ từ hồi phục, nên em đừng lo lắng quá mức như thế. Chồng em còn chưa yếu ớt đến mức đó.”

Thời gian qua, Phó Hoành Dật nhận ra Thẩm Thanh Lan luôn cẩn thận từng chút một, sợ làm tổn thương tới lòng tự trọng của anh.

Thẩm Thanh Lan chăm chú nhìn vào mắt Phó Hoành Dật, thấy anh không có vẻ miễn cưỡng mới biết là do mình nghĩ quá nhiều, “Vâng, đến lúc đó anh có thể họp mặt với bọn họ. Chỉ có điều, là anh không được uống rượu.”

Phó Hoành Dật mỉm cười cưng chiều, “Biết rồi, anh đảm bảo không uống.”

Thứ Bảy, mới sáng sớm chuông cửa nhà họ Phó đã reo. Dì Triệu đi mở cửa, mới biết là lễ phục của Thẩm Thanh Lan được đưa đến, đúng lúc cổ vừa thức dậy liền nhận quần áo, “Đưa cho cháu đi.”

Bởi vì mang thai nên lễ phục trước kia đều không mặc vừa, chỉ đành đặt may bộ này. Cửa hàng này phục vụ rất tốt, giao đúng giờ đã hẹn, không chỉ có lễ phục của Thẩm Thanh Lan mà còn có bộ comple của Phó Hoành Dật.

Phó lão gia biết hai người định tham dự tiệc cuối năm của công ty Thẩm Quân Dục, chỉ dặn dò: “Trước khi về nhớ gọi điện thoại, ông bảo lái xe đi đón hai cháu.”

“Vâng, ông nội, chúng cháu sẽ cố gắng về sớm.” Phó Hoành Dật đáp.

Bây giờ Thẩm Thanh Lan là phụ nữ có thai, do vậy trang điểm rất nhạt, đi đôi giày đế bằng thoải mái dễ chịu.

Lúc Thẩm Quân Dục đến thì hai người đã chuẩn bị xong.

“Lần này có nhiều người không anh?” Thẩm Thanh Lan hỏi.

“Tương đương năm ngoái, nhưng nhân viên trong công ty thì ít hơn năm ngoái một chút.” Đến nơi, đã thấy Cố Dương đứng ở cửa chờ, cậu ta là đặc biệt ra đón Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật.

“Chị dâu, để em đẩy, chị không thể mệt được.”

Thẩm Thanh Lan buông tay ra, đi bên cạnh Phó Hoành Dật.

Phương Đông đã đến, đang nói chuyện phiếm với Vu Hiểu Huyên, hai người nhìn thấy Thẩm Thanh Lan, lập tức đi tới, “Chào ngài Phó.”

Phó Hoành Dật mỉm cười gật đầu, nói với Thẩm Thanh Lan, “Em nói chuyện với bạn đi, anh và Cố Dương đi tìm nhóm Giang Thần Hi.”

“Vâng.”

Chờ Phó Hoành Dật đi, Vu Hiểu Huyên tò mò quan sát cái bụng của cô, “Thanh Lan, bụng của cậu cứ như quả bóng lớn vậy, có khi nào sẽ nổ không?”

Phương Đồng nghe vậy bèn đánh vào đầu cô nàng, “Nói bậy nói ba gì đó.”

“Ôi.” Vu Hiểu Huyên kêu đau, ôm đầu, “Phương Đông, nếu cậu đánh tới thành kẻ ngốc, tớ sẽ liều mạng với cậu đấy”

Phương Đông trùng mắt, “Dù gì bây giờ đầu cậu cũng ngốc rồi.” “Phương Đông, cậu muốn đánh nhau phải không?” “Được rồi, hai người các cậu, một người là ngôi sao, còn người kia là quản lý cấp cao của công ty, để người khác nhìn thấy không phải là khiến người ta chỉ cười sao.” Thẩm Thanh Lan bình thản nói, một năm nay xảy ra rất nhiều chuyện, bây giờ có thể nhìn thấy hai người vẫn thân thiết như vậy, trong lòng cô cảm thấy ấm áp.

Có thể nói nửa năm qua của Vu Hiểu Huyền khá thành công. Ngoại trừ , cô còn đóng vai nữ chính trong một bộ phim điện ảnh và truyền hình, đều là kịch bản nổi tiếng, khi phim được công chiếu, lời khen ngợi như nước thủy triều dâng cao,

Vé bán chạy, cộng thêm Hàn Dịch ủng hộ, con đường diễn xuất của cô càng thuận lợi. Hiện giờ, Linda cũng tập trung vào cổ, chỉ cần Vu Hiểu Huyên không tự tìm đường chết, tương lai sau này sẽ vô cùng nổi tiếng.

“Ngôi sao lớn, lát nữa nhớ chụp với tớ mấy tấm hình, còn phải ký tên nữa, nếu sau này tớ không có cơm ăn, thì đi đổi mấy cái đó lấy tiền tiêu vặt.” Phương Đồng chọc ghẹo.

Vu Hiểu Huyên trừng mắt, “Cậu còn trêu tớ, có tin là tớ sẽ cào mặt cậu không! Cậu cũng sắp trở thành bà chủ nhà giàu rồi, còn lo không có cơm ăn ư?”

Phương Đông và Lý Bác Minh đã chọn thời gian kết hôn, vào mùng sáu Tết, còn mấy ngày nữa là đến.

“Tại sao không thấy chồng chưa cưới của cậu?” Thẩm Thanh Lan hỏi.

Phương Đồng mỉm cười, ra hiệu cho cô nhìn về một phía. Thẩm Thanh Lan nhìn sang thì thấy Lý Bác Minh đang nói chuyện với người khác.

“Gặp được mấy người bạn trên thương trường nên đã qua đó rồi.” Phương Đồng giải thích, “Tháng trước, ba anh ấy nhập viện, sức khoẻ càng yếu, nên anh ấy đã xin từ chức ở chỗ Giám đốc Hàn, về tiếp quản công ty nhà anh ấy.”

“Vậy cậu lấy anh ấy phải chăm sóc cho ba chồng hả?” Vu Hiểu Huyên hỏi.

“Cũng không đến lượt tớ, mẹ kế anh ấy sẽ chăm sóc, hơn nữa ba anh ấy cũng không đến nỗi cần người phục vụ. Chỉ là ông ấy đã lớn tuổi, không chịu được cả ngày vất vả, chỉ cần được nghỉ ngơi sẽ không sao.”

“Mẹ kế của anh ấy có dễ chung sống không?” Vu Hiểu Huyên cũng không hiểu rõ về tình hình trong nhà của Lý Bác Minh lắm, nghe thấy hai chữ mẹ kế, liền không yên tâm. Cô nhớ lại cảnh bị Hạ Phỉ dùng tiền để sỉ nhục cổ, vì để ép cô rời khỏi Hàn Dịch mà đã làm rất nhiều chuyện.

Phương Đồng mỉm cười, “Mẹ kế của anh ấy cũng được, tính tình rất tốt. Hơn nữa, sau này Lý Bác Minh định chuyển công ty về thủ đô, nên về sau cũng không ở cùng nhau, cùng lắm là về ăn Tết một chuyến, cũng không gặp nhau nhiều.”

“Vậy cậu còn may mắn hơn tới nhiều, mẹ kế của Hàn Dịch ấy à, đúng là...” Vu Hiểu Huyên nghe vậy thì yên tâm, cũng không muốn nói nhiều, bây giờ bà ta đã rời khỏi nhà họ Hàn, có nói nữa cũng vô dụng.

Ba người đang nói chuyện vui vẻ thì Đinh Minh Huy đi tới.

“Đồng Đổng.” Anh ta gọi đầy thâm tình, Vu Hiểu Huyền rùng mình xoa xoa cánh tay, nổi hết da gà.

Phương Đông nhìn thấy anh ta thì liền lạnh mặt, “Có việc gì?”

Đinh Minh Huy nhìn Phương Đồng chằm chằm, “Nghe nói em sắp kết hôn.”

“Ừm, mùng Sáu, nhưng tôi sẽ không gửi thiệp mời cho anh.”

“Đồng Đồng, chúng ta có thể nói chuyện một chút được không?”

Vu Hiểu Huyền nghe vậy thì nói, “Định Minh Huy, sao con người anh lại mặt dày như thế nhỉ? Lúc đầu là do anh bỏ rơi Phương Đông, là do anh bám lấy người phụ nữ khác trước. Bây giờ Phương Đông của chúng tôi vất vả lắm mới tìm được hạnh phúc của mình, anh lại muốn gì nữa?”

“Đây là chuyện của tôi và Phương Đông, không liên quan đến hai người.” Đinh Minh Huy lạnh lùng nói. Ánh mắt Thẩm Thanh Lan hiện vẻ rét lạnh.

Phương Đồng sa sầm mặt, “Đinh Minh Huy, Vu Hiểu Huyên là bạn của tôi, xin anh hãy tôn trọng cậu ấy. Nhưng cậu ấy cũng không nói sai. Lúc trước người phản bội là anh, bây giờ anh có tư cách gì mà nói tôi? Tôi không muốn nói chuyện với anh nữa, cũng chẳng còn gì để mà nói. Xin anh cách xa tôi một chút, tôi không muốn chồng chưa cưới của tôi hiểu lầm.”

Đinh Minh Huy nghe mấy lời lạnh nhạt mà Phương Đồng nói, ánh mắt chợt lóe vẻ đau xót, “Đồng Đồng, anh và em phải trở thành thế này sao?”

Phương Đông còn chưa lên tiếng, Lưu Tuệ đã đi tới, nắm tay Định Minh Huy rồi nhìn Phương Đông, trong mắt có vẻ để phòng và thăm dò, “Cô Phương, cô với Minh Huy nhà tôi nói gì mà vui vẻ thế?”

Người Đinh Minh Huy cứng ngắc, xấu hổ nhìn Phương Đồng.

Vu Hiểu Huyên bật cười, “Thím à, con mắt nào nhìn thấy Phương Đông nhà chúng tôi và Đinh Minh Huy nói chuyện vui vẻ vậy, rõ ràng là do anh ta mặt dày cứ bám lấy chúng tôi đấy chứ. Phương Đồng nhà chúng tôi không hề đáp lại.”

Ánh mắt Lưu Tuệ hiện vẻ tức giận, chưa ai dám nói chuyện kiểu này với cô ta. Nhưng khi nhìn thấy Thẩm Thanh Lan, cô ta liền kiềm chế cơn tức giận. Người này là em gái của Chủ tịch, cô ta không đắc tội nổi.

“Vị này chắc là cô Thẩm nhỉ? Tôi biết cô là bạn thân của cô Phương, nên lúc nói chuyện khó tránh khỏi thiên vị. Nhưng tôi vẫn có lời muốn nói với cô Phương, bây giờ Minh Huy đã kết hôn rồi, là người có gia đình, nếu có Phương gần gũi Minh Huy quá, sẽ làm ảnh hưởng xấu đến bản thân.”

Đọc truyện chữ Full