TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mật Ngọt Hôn Nhân
Chương 467

Hôm sau, Tần Nghiên vẫn tới trước.

Sở Vân Dung cười nói, “Sao lần nào em cũng đến sớm hơn chị vậy nhỉ.”

“Em ở nhà một mình cũng không có chuyện gì làm nên đi sớm một chút, em thấy hôm đó chị về nhà mà sắc mặt rất kém nên mấy hôm nay cũng không dám gọi điện làm phiền chị, chị thật sự không sao chứ?”

Sở Vân Dung lắc đầu, “Đã không sao rồi, chỉ là lúc ấy có chuyện chị nghĩ mãi không ra, giờ hiểu rồi thì không sao.”

Tần Nghiên quan sát rất kỹ ánh mắt của Sở Vân Dung, thấy vẻ mặt bà thản nhiên, không hề bối rối hay nặng nề vì chuyện này thì cảm thấy hơi khó chịu, chẳng lẽ lúc về Sở Vân Dung không hề nói gì với Thẩm Thanh Lan? Nghĩ tới đây, Tần Nghiên hỏi với vẻ thăm dò, “Chị với con gái chị vẫn tốt đấy chứ?”

Sở Vân Dung hơi cảm thấy khó hiểu, “Chị với Thanh Lan rất tốt, sao vậy?”

Nói xong bà mới nghĩ có lẽ người Tần Nghiên muốn nói tới là Lý Hi Đồng thì vội nói, “Chị và Lý Hi Đồng đã không còn quan hệ gì nữa rồi.”

Tần Nghiên hiểu ngay, xem ra sau khi trở về, Sở Vân Dung thực sự không nói gì với Thẩm Thanh Lan rồi, bà ta hơi thất vọng.

“Vân Dung, chị thấy thế nào về chuyện của Lý Hi Đồng?”

Tần Nghiên vẫn chưa từ bỏ ý định, bà ta muốn dẫn đường cho Sở Vân Dung nghi ngờ Thẩm Thanh Lan.

Sở Vân Dung chẳng tỏ thái độ gì, “Chuyện của nó chị cũng bất lực.”

“Em vẫn cảm thấy rất thắc mắc, là ai có bản lĩnh lớn như vậy mà người ta đã vào tù rồi vẫn còn không buông tha.”

Tần Nghiên nói, thấy Sở Vân Dung nhìn mình với vẻ nghi ngờ thì làm ra vẻ lơ đãng cảm thán một câu, “Nếu con gái em mà còn sống thì giờ chắc cũng bằng Lý Hi Đồng, nếu con gái em mà gặp phải chuyện như vậy chắc em sẽ sụp đổ mất.”

Chỉ một câu đã lập tức khơi gợi lên lòng đồng tình của Sở Vân Dung, “Em cũng đừng quá khó chịu, con gái em sẽ sống tốt thôi.”

Tần Nghiên cười to, “Mong là như vậy.

Vấn Dung, em chỉ hy vọng chị không trách em xen vào chuyện của người khác.”

“Không đâu, do chính chị không nghĩ, chẳng liên quan gì tới em cả.”

“Em hiểu, thật ra dù là cha mẹ nuôi hay cha mẹ ruột đều rất khó làm, nhất là trong hoàn cảnh của chị, hôm đó chị đi thăm Lý Hi Đồng chắc là bị nó oán trách nhiều lắm, nếu không sắc mặt chị không buồn bã như vậy.”

Vốn Sở Vân Dung không muốn nhắc tới đề tài này, nhưng thấy Tần Nghiên lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy thì trong lòng cũng khó tránh cảm thấy bị thương, trong đầu bà vô thức hiện lên hình ảnh Lý Hi Đồng lên án mình ngày hôm đó.

“Là do chị không tốt, nếu chị có thể xử lý việc này một cách công bằng thì Hi Đồng đã không đi vào ngõ cụt như vậy.”

Tần Nghiên an ủi, “Chị đã làm rất tốt rồi, dạy dỗ con bé trở nên ưu tú như vậy, là chính nó tự tay đập nát.”

“Không nói tới chuyện của nó nữa, lần này em định đi đâu giải sầu?”

Chủ đề lại bị Sở Vân Dung đổi một lần nữa, Tần Nghiên đành phải hùa theo, “Vẫn chưa quyết định, đến lúc đó thấy chỗ nào hay thì đi thôi, dù sao cũng chỉ để giải sầu nên em không có mục đích cụ thể, đi đâu cũng được.”

Sở Vân Dung dặn dò: “Một mình em đi ra ngoài phải chú ý an toàn đấy.”

Tần Nghiêm cười, “Chị không cần lo lắng, trước kia em vẫn thường xuyên đi du lịch một mình mà.”

Tần Nghiên ngồi trò chuyện với Sở Vân Dung thêm một lúc, thấy hôm nay Sở Vân Dung không hào hứng lắm thì không tiếp tục nữa, đành tạm biệt ra về.

Sở Vân Dung chia tay với Tần Nghiên xong thì một mình lái xe đến nhà giam, đợi đến khi hoàn hồn, bà đã đứng ở trước cánh cổng của nhà tù.

Nhìn chiếc cửa sắt cao lớn trước mặt, bà quay người vào lại trong xe, do dự một lúc lại xuống xe.

Lý Hi Đồng không ngờ Sở Vân Dung sẽ đến thăm minh lần nữa, lần này cô ta không phản ứng thái quá như lần trước mà bình tĩnh ngồi xuống.

Sở Vân Dung cũng không biết tại sao mình muốn tới nơi này, sau khi nói chuyện với Tần Nghiên lại làm cho bà nhớ tới Lý Hi Đồng, bất giác đã lái xe đến đây.

Trong lúc nhất thời, cả hai đều không nói gì cả.

Cuối cùng vẫn là Lý Hi Đồng mở lời trước, “Bà tới đây làm gì?”

“Mẹ muốn đến thăm con một chút.”

Lý Hi Đồng nói với vẻ trào phúng: “Đã về nhà hỏi con gái bà rồi à? Bà đã thấy rõ bộ mặt thật của cô ta chưa?”

“Hi Đồng, con đang có hiểu lầm với Thanh Lan, chuyện này không phải do con bé làm.”

“Ha ha, nói đi nói lại thì bà vẫn chưa tin tôi, nếu đã thế thì hôm nay bà tới nơi này để làm gì?”

Lý Hi Đồng xẩm mặt, cô ta giơ bàn tay đã tàn phế của mình ra trước mặt Sở Vân Dung một lần nữa, “Bà cũng không tin tay của tôi là do Thẩm Thanh Lan làm cho tàn phế phải không?”

Sở Vân Dung cụp mắt, đúng là bà không tin.

“A, đúng là ruột thịt có khác nhỉ.

Giờ ở trong mắt bà, cô ta nói cái gì cũng đúng, còn tôi nói gì cũng là nói dối.

Mẹ à, tôi thật sự thấy đáng buồn thay cho bà, bị chính con gái mình lừa gạt như thế.”

“Hi Đồng, con đừng nói nữa, mẹ biết con phải chịu khổ ở trong này, nhưng nó không liên quan gì đến Thanh Lan cả, nếu con không hít ma túy thì làm sao lại đi đến bước như hôm nay?”

Nói đến chuyện hít ma túy, vẻ mặt Lý Hi Đồng lập tức trở nên dữ tợn, “Nghiện ma túy là do tôi muốn sao? Đây đều là kiệt tác của Thẩm Thanh Lan.”

“Không thể nào.”

“Tôi biết bà không tin, vậy để cho tôi nói cho bà biết bộ mặt thật của Thẩm Thanh Lan nhé.

Nếu bà đã đến gặp tôi lần nữa thì chứng tỏ bà cũng rất hiểu kỹ về chuyện này.”

Lý Hi Đồng mỉm cười một cách kỳ quái, “Bà còn nhớ chuyện ông nội bị Thẩm Quân Trạch làm cho tức điên lên phải nằm viện không? Lần đó tôi đi thăm ông nội, lúc ấy tôi rất hận ông ta, hận ông ta đã đuổi tôi ra khỏi nhà họ Thẩm, tôi nhìn ông ta nằm trên giường mà chỉ muốn ông ta chết ngay lập tức, tôi muốn rút dây máy thở của ông ta ra nhưng vừa đúng lúc bị Thẩm Thanh Lan bắt gặp.”

Thấy Sở Vân Dung tỏ ra khiếp sợ, Lý Hi Đồng cười sung sướng, “Bà không nghĩ rằng sẽ có chuyện này phải không, chính tôi cũng không nghĩ là mình sẽ làm như vậy, đáng tiếc là tôi không thành công.”

“Chuyện mà bà không ngờ tới còn ở phía sau đây, Thẩm Thanh Lan mà bà luôn cho rằng hiền lành lương thiện đó đã cho người bắt cóc tối, nhốt tôi ở trong một ga-ra, để bọn chúng tra tấn tối, tiệm ma túy cho tôi, để tôi trở thành một con nghiện.”

“Không, con nói bậy, đó không phải là sự thật, con đang gạt mẹ”

Sở Vân Dung không thể tin, cái người mà Lý Hi Đồng đang nói tới không thể là con gái bà.

Lý Hi Đồng thấy sắc mặt Sở Vân Dung trắng bệch như tờ giấy, ánh mắt thảng thốt thì trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác sung sướng kỳ lạ, “Những điều tôi nói đều là sự thật, tay của tôi cũng do chính Thẩm Thanh Lan phể bỏ, nó dùng chân đạp gãy tay tôi mặc kệ tôi có khổ sở cầu xin như thế nào.

Bà mẹ tốt của tôi, con gái ruột của bà chính là một con quỷ, hoàn toàn là một con ác quỷ.

Đúng rồi, lúc tôi bị thả ở ven đường bị người ta cưỡng hiếp cũng là do nó làm đấy.

Ha ha, đến bây giờ bà vẫn còn cho rằng nó là đứa hiền lành lương thiện, là một người vô hại sao?”

Sở Vân Dung lấy tay vịn tường, bã đã không đứng vững được nữa, tất cả sức lực toàn thân như bị người ta hút cạn vậy.

“Con đừng nói nữa, tất cả những điều con nói đều là giả.”

Lý Hi Đồng nhún vai, “Bà muốn tiếp tục lừa mình dối người thì tùy thôi, những chuyện cần nói tôi đã nói xong, sau này bà đừng đến thăm tôi nữa, chuyện sống chết của tôi đã không còn liên quan gì đến nhà họ Thẩm các người nữa rồi.

Tôi sợ mình nhìn thấy bà sẽ càng thêm hận bà, cũng không cần mà dùng tình mẹ dối trá kia biểu diễn ở trước mặt tôi nữa, thấy mà buồn nôn.

Nhưng bà nhớ kỹ đấy, chỉ cần tối ra ngoài thì sẽ không bỏ qua cho bất cứ ai trong nhà họ Thẩm các người đầu.

Đời này tôi bị tội, kiếp này không cách nào đòi được thì kiếp sau tôi sẽ bắt các người trả lại cho bằng hết.”

Nói xong, Lý Hi Đồng xoay người rời đi, nhìn hành lang dài trong nhà giam, cô ta bước từng bước một với vẻ mặt lạnh lùng Quay trở lại phòng giam cùng những người khác, chị Lệ đang ngồi vểnh chân bắt tréo chờ cô ta, “Lý Hi Đồng, mày qua đây.”

Thấy chị Lệ gọi mình, cơ thể Lý Hi Đồng run lên bần bật, vẻ mặt lạnh biến mất không còn dấu vết, thay vào đó là gương mặt nịnh nọt tươi cười, cô ta đến bên cạnh chị Lệ, cúi đầu đáp: “Chị Lệ.”

Chị Lệ đánh giá cô ta từ trên xuống dưới rồi duỗi chân ra, “Tao mỏi, đấm chân cho tao.”

Lý Hi Đồng vẫn cười, quỳ xuống đâm chân cho chị Lệ.

“Dùng thêm sức đi, chưa ăn cơm à.”

Chị Lệ quát to.

Lý Hi Đồng tăng thêm lực tay, chị Lê cau mày, giơ tay ra tát cô ta, “Mạnh thể, mày muốn làm tao đau chết phải không? Bảo mày làm có chút việc mà mày tỏ vẻ không tình nguyện như thế à.

Làm sao, không phục phải không, không phục cũng được, mày đánh tao đi, chỉ cần máy đánh thắng tao thì cái chức đại ca này để lại cho mày đấy, tao sẽ bưng trà đổ nước cho mày ngay.”

Lý Hi Đồng tỏ vẻ sợ hãi, “Chị Lệ, em không phải cố ý, trong lòng em cũng không hề không phục chị, vừa rồi là do em sai, chị cho em thêm cơ hội đi, em cam đoan sẽ hầu hạ chị thật tốt.”

Chị Lệ cười lạnh, quay ra nói với mấy đứa đang ngồi xem trò vui ở trong phòng, “Còn không mau qua đây dạy dỗ con này, định đứng đó làm Bồ Tát đấy à?”

Mấy người nọ vội đi tới bao vây Lý Hi Đồng, Lý Hi Đồng ôm đầu, cuộn tròn người lại, nhẫn nhịn chịu đựng trận đòn roi phủ lên người mình, đáy mắt cô ta tràn đầy thù hận điên cuồng.

Cô ta cắn chặt môi không để mình phát ra âm thanh nào, vì kinh nghiệm lúc trước đã cho cô ta biết rằng, càng rên rỉ sẽ chỉ càng bị đánh đập lâu hơn mà thôi.

Bị đánh cho một trận, Lý Hi Đồng nằm trên mặt đất hồi lâu vẫn không nhúc nhích, những kẻ khác cũng mặc kệ cô ta, mãi cho đến khi giám ngục gõ côn vào cánh cửa, “Ra ngoài lao động.”

Chị Lệ dẫn đầu đứng lên, ả dùng chân đá Lý Hi Đồng, “Đứng dậy, đừng giả vờ chết.”

Lý Hi Đồng giật giật cơ thể khiến vết thương đau nhói, cô ta hít sâu một hơi, dưới ánh mắt lạnh như băng của chị Lệ, cô ta giãy giụa bò dậy.

Lý Hi Đồng lê tấm thân đầy vết thương đi ra ngoài lao động, đến giờ nghỉ ngơi, cô ta xin phép giám ngục cho mình đi vệ sinh.

Ở cửa nhà vệ sinh, lúc đi ra, Lý Hi Đồng nhìn thấy một người phụ nữ đang đứng rửa tay, cô ta đi tới đứng cạnh người đó và giả vờ như đang rửa tay, sau đó làm như lơ đãng nói nhỏ, “Tôi đã nói hết với Sở Vân Dung theo như yêu cầu của cô, cô đã đồng ý sẽ để tôi đi ra ngoài, định bao giờ mới thực hiện?”

Người phụ nữ kia cúi đầu, không thấy rõ khuôn mặt của cô ta, “Vội gì, cô xác định là mình đã nói cho Sở Vân Dung nghe hết những chuyện cần thiết rồi hả?”

“Nói rồi, không giấu giếm gì cả.”

“Rất tốt, tôi sẽ xác nhận lại với ông chủ của tôi, chỉ cần chứng minh chuyện cô nói là sự thật thì ông chủ của tôi sẽ đảm bảo đưa cô ra ngoài.”

“Ông chủ của cô là ai?”

“Cô không cần biết, cô chỉ cần biết ông chủ của tôi có năng lực đưa cô ra khỏi nơi này, đồng thời sẽ cho cô một khoản tiền để cô bắt đầu lại từ đầu.”

“Lúc nào tôi mới được ra ngoài?”

Lý Hi Đồng không quan tâm chuyện có tiền hay không, cô ta chỉ quan tâm chuyện mình được ra ngoài, nếu còn tiếp tục chờ đợi ở nơi quỷ quái này thì chắc cô ta chẳng còn mạng nữa.

Người kia nói một cách từ tốn: “Đã nói cô đừng vội rồi, dù ông chủ của tôi có thể đưa cô ra ngoài, nhưng cũng cần phải có thời gian.”

Lý Hi Đồng có thể không vội sao? Cô ta hận mình không thể lập tức rời khỏi nơi này, “Người bị đánh không phải là cô, đương nhiên cô không vội rồi.”

Người kia lạnh lùng nói, “Từ Lệ cũng không phải người quá tàn bạo, cô tránh cô ta đi một chút, thuận theo ý cô ta thì cô ta còn nhằm vào cô nữa à?”

Lý Hi Đồng nghe nói thế thì tức giận, vén áo lên, “Cô nhìn thấy không? Nếu tôi còn không được ra ngoài thì sẽ mất mạng thật đấy.”

Người phụ nữ kia nhìn lướt qua vết thương trên người Lý Hi Đồng, thầm nghĩ không ngờ lần này Từ Lệ ra tay độc ác thật, “Tôi sẽ mau chóng liên lạc với ông chủ của tôi, cô cố gắng kiên nhẫn đi.

Còn về Từ Lệ, cô yên tâm, cô ta không dám đánh chết cô đâu.”

Cô ta nói xong thì bỏ đi ngay.

Lý Hi Đồng đứng tại chỗ, ánh mắt cô ta sâu thẳm.

Sau lần đầu tiên Sở Vân Dung đến gặp cô ta, người phụ nữ này đã đến tìm cô ta và nói thẳng với cô ta là có cách để cô ta sớm rời khỏi nơi này, điều kiện là khi Sở Vân Dung đến thăm lần nữa, cô ta phải nói cho bà ta biết toàn bộ mọi chuyện mà Thẩm Thanh Lan đã làm với mình.

Một chuyện đơn giản như vậy, cho dù người kia có không yêu cầu thì cô ta cũng sẽ làm như vậy.

Cô ta đã chờ đợi rất nhiều ngày, hôm nay cứ nghĩ rằng Sở Vân Dung sẽ không đến thì bà lại đến.

Lý Hi Đồng không biết mục đích những người này muốn cô làm thể là vì cái gì, nhưng có thể để cho người nhà họ Thẩm khó chịu là cô ta đã vui rồi.

Mà với cá tính kia của Thẩm Thanh Lan thì chắc cũng gây thù chuốc oán với khá nhiều người, người ta trả thù nó chẳng phải là chuyện rất bình thường à? Lý Hi Đồng đứng ở đó thêm một lúc mới quay trở lại nơi lao động, một người không cẩn thận va vào cô ta, đụng trúng vào chỗ vết thương khiến cô ta đau đến trợn mắt, cô ta hít sâu một hơi, cố gắng nhịn đau.

Nhanh thôi, rất nhanh cô ta sẽ được rời khỏi nơi này, từ nay về sau cô ta sẽ được tự do.

Sở Vân Dung lái xe lao nhanh ra ngoài, xe bà chạy với tốc độ rất cao, bà nắm chặt tay lái, không biết trời mưa từ lúc nào, mưa rơi nặng hạt làm bà không thấy rõ con đường phía trước, nhưng bà giẫm lên chân ga tăng thêm tốc độ xe, những lời nói hôm nay của Lý Hi Đông đã tác động lớn đến tâm trí của bà, bà phải thừa nhận mình đã bị ảnh hưởng bởi những lời nói Lý Hi Đống.

Mưa càng lúc càng lớn, Sở Vân Dung không cẩn thận đâm phải một gốc cây to ở ven đường, đầu xe đâm gãy cả thân cây, may mắn tính năng an toàn của xe này rất tốt nên ngoài việc bị đọng sưng trán, Sở Vân Dung không bị trấn thương khác.

Đầu của bà gục vào tay lái, miệng thở hổn hển, qua một lúc lâu cảm xúc của bà mới dần bình phục trở lại, bà cầm điện thoại di động lên định gọi cho Thẩm Thanh Lan, nhưng khi máy đang phát tín hiệu thì bà lại ngắt cuộc gọi, ném di động sang một bên rồi đưa tay che lấy đầu của mình, bà cảm thấy đầu mình đau đớn vô cùng, như muốn nứt ra vậy.

Lúc nhận được điện thoại của lính gác, Thẩm Khiểm đang nghiên cứu giai đoạn tiếp theo của chương trình đào tạo tân binh, nghe tin Sở Vân Dung tới, ông vội vàng đi ra ngoài.

Cơn mưa hôm nay phải đến giữa trưa mới ngớt, được một lúc lại mưa tầm tã, không hề có dấu hiệu dừng lại.

Thẩm Khiêm đi tới cửa lại quay về lấy một chiếc ô, lúc đến cổng doanh trại, ông nhìn thấy xe của Sở Vân Dung, bà vừa nhìn thấy ông đã vội mở cửa xe, lao thẳng vào màn mưa.

Thẩm Khiêm hơi giật mình, ông bước nhanh hơn đến che ô cho Sở Vân Dung, “Em không thể chờ anh đi đến chỗ em rồi hãy ra ngoài à? Vẫn còn nghĩ mình trẻ lắm nên không sợ bị ốm đúng không?”

Ông tỏ ra hơi nghiêm khắc.

Sở Vân Dung cúi đầu, đứng ở trước mặt Thẩm Khiêm mà bà cũng không nói lời nào.

Thẩm Khiêm đã nhận ra cảm xúc lạ thường của vợ mình, ông cất giọng nói ấm áp, “Vân Dung, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Sở Vân Dung ngẩng đầu, lúc này Thẩm Khiêm mới phát giác trong mắt bà tràn đầy vẻ kinh hoảng, ông lo lắng, “Vân Dung, em sao vậy?”

Sở Vân Dung bất lực nhìn ông, “A Khiêm, anh nói cho em biết đi, Thanh Lan là một đứa trẻ hiền lành đúng không?”

“Vân Dung, rốt cuộc em làm sao vậy?”

Nghe bà nhắc đến Thẩm Thanh Lan, trong lòng Thẩm Khiêm dâng lên một dự cảm không tốt, ông yên lặng nhìn bà, “Em lại đến gặp Lý Hi Đồng đúng không?”

Sở Vân Dung không phủ nhận, Thẩm Khiêm nhìn bà bằng ánh mắt rất sâu, “Nó nói gì với em?”

“A Khiêm, nó nói nó bị nghiện ma túy là do Thanh Lan làm, đây không phải là thật đúng không?”

Thẩm Khiêm không trả lời ngay câu hỏi của bà mà hỏi ngược lại: “Vậy em có tin tưởng Thanh Lan không?”

Sở Vân Dung sững sờ nhìn thẳng vào mắt Thẩm Khiêm, “Em có tin tưởng Thanh Lan không?”

“Vân Dung, em muốn tin tưởng Thanh Lan hay tin tưởng Lý Hi Đồng?”

Tất nhiên là em tin tưởng Thanh Lan.”

Nếu em đã tin Thanh Lan thì sao có thể tin Lý Hi Đồng? Em quên hôm đó anh đã nói gì với em à?”

Tất nhiên Sở Vân Dung không quên, nhưng Lý Hi Đồng cứ như một cây gai đâm sâu vào lòng bà.

“Vân Dung, Thanh Lan là con gái của chúng ta, em phải tin tưởng con bé.”

Thẩm Khiến nói nhẹ nhàng, thấy ánh mắt của vợ dần bình tĩnh lại, nhưng trong lòng ông vẫn cảm thấy lo lắng.

“Được rồi, trời mưa to quá, em đi vào đã rồi nói.”

Thẩm Khiêm ôm lấy Sở Vân Dung, đưa bà vào trong xe.

Vẻ mặt Sở Vân Dung vẫn thất thần, dường như bà vẫn còn bị ảnh hưởng bởi những lời nói kia.

Đọc truyện chữ Full