TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mật Ngọt Hôn Nhân
Chương 521

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content
Người đàn ông trung niên nhìn về phía Thẩm Thanh Lan, ánh mắt hòa nhã, “Cháu là vợ Hoành Dật, cháu gái Thảm lão tướng quân, Thẩm Thanh Lan?” Thẩm Thanh Lan gật đầu, “Đúng vậy.” Thái độ không kiêu ngạo, cũng không siểm nịnh. Người đàn ông kia ngồi ở địa vị cao đã nhiều năm, trên người mang theo khí thể tự nhiên, vậy mà một cô gái bình thường như Thẩm Thanh Lan lại không lộ ra chút nhát gan dưới khí thể của ông ta, thậm chí còn có mấy phần thong dong, thật không tệ. Người đàn ông vô cùng thưởng thức Thẩm Thanh Lan.

“Tài bắn súng của cháu không tệ, ai dạy cháu vậy?” Từ lúc Thẩm Thanh Lan và2Phó Hoành Dật so tài ván đầu tiên, bọn họ liền bắt đầu xem, tất nhiên là đã chứng kiến toàn bộ. “Ông nội dạy.” Thẩm Thanh Lan lại quẳng vấn đề này lại cho Thẩm lão gia.

“Tài bắn súng lúc trẻ của Thẩm lão gia rất chuẩn, không ngờ cháu gái của ông ấy cũng có bản lĩnh này, thật không tồi.” Người đàn ông kia cảm khái. Vẻ mặt Thẩm Thanh Lan thản nhiên, “Cháu vẫn còn kém xe ông nội cháu lắm.”

“Ha ha, thanh niên khiêm tốn, vừa rồi chú thấy cháu so tài với Hoành Dật, giỏi lắm.”

“Đó là do anh ấy nhường cháu.” Thẩm Thanh Lan nói. Người đàn ông nhìn về phía Phó Hoành Dật, cười hỏi: “Hoành Dật, phải6vậy không?”

Phó Hoành bật cười nhạt, cũng không trả lời, xem như là đồng ý. “Mặc dù là như vậy thì cũng rất giỏi rồi, ưu tú hơn rất nhiều binh sĩ. Ngoại trừ tài bắn súng, Thảm lão gia còn dạy cháu cái gì nữa?” Người đàn ông tò mò hỏi.

“Rất nhiều, có điều những hạng mục khác cháu học không tốt, khá nhất chỉ có bắn súng.” Thẩm Thanh Lan trả lời, bởi vì hai người này đột nhiên xuất hiện, cô không còn ý định tiếp tục so tài với Phó Hoành Dật nữa.

Người đàn ông không hề thất vọng, mà chỉ nói, “Cháu rất có thiên phú bắn súng, không biết có dự định vào quân đội không?”

Thẩm Thanh Lan ngước mắt3nhìn người đàn ông trung niên, “Rất xin lỗi, cháu không có ý định này, cháu cũng có sự nghiệp riêng của cháu. Đây chỉ là niềm yêu thích nhỏ lúc rảnh rỗi của cháu, bây giờ điều quan trọng nhất với cháu là con trai.”

Người đàn ông kia tiếc nuối khi bỏ lỡ một hạt giống tốt, “Vậy thì thật là đáng tiếc. Có điều, tài bắn súng của cháu chuẩn như vậy, nếu không vào quân đội thì thật lãng phí. Cháu có thể suy nghĩ thật kỹ đề nghị của chú, nếu cháu thay đổi ý định thì hãy nói với Hoành Dật.” Người đàn ông nọ nhìn đồng hồ đeo tay, tiếp tục nói: “Thời gian không còn sớm nữa, chú đi9trước, các cháu tiếp tục đi nhé.”

Đến khi hai người họ đi rồi, Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật cũng không còn hứng thú so tài, bèn lái xe trở về quân khu. An An đang chơi cùng con của chị Chương ở nhà chị ấy, thấy mẹ tới đón thì vứt đồ chơi chạy lại chỗ Thẩm Thanh Lan.

“Chị Chương, làm phiền chị rồi.” Thẩm Thanh Lan khách sáo nói.

Chị Chương cười, “Em khách sáo với chị làm gì chứ, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà. An An rất ngoan, sau này rảnh rỗi thì thường xuyên dẫn thằng bé tới đây nhé.”

Thẩm Thanh Lan cười gật đầu, cúi đầu nhìn con trai, “Lại đây, tạm biệt thím đi.”

An An phất tay với chị4Chương, “Tạm biệt thím” Chị Chương cười rạng rỡ. Chị ấy vô cùng thích trẻ con, đặc biệt là những đứa trẻ vừa ngoan vừa biết nghe lời như An An.

Lúc Thẩm Thanh Lan dẫn con trai về nhà thì Phó Hoành Dật đang nấu cơm. Nghe tiếng bước chân, anh gọi với ra ngoài: “Thanh Lan, giúp anh bê đồ ăn ra.” “Vâng.” Thẩm Thanh Lan trả lời, thấy An An đã bắt đầu chơi xếp gỗ thì cũng không để ý đến cậu nhóc nữa mà quay người đi vào phòng bếp. Chỉ chốc lát Phó Hoành Dật đã nấu cơm xong, cả nhà ba người ăn cơm xong xuôi, Phó Hoành Dật phụ trách rửa bát. Lúc đi ra, thấy Thẩm Thanh Lan ngồi thừ ở ghế sô-pha, thể là ngồi xuống cạnh cô, “Còn đang nghĩ về chuyện hôm

nay à?”

Thẩm Thanh Lan gật đầu, “Vâng, anh nói lãnh đạo của anh muốn em gia nhập quân đội là thật sao?” “Tất nhiên là thật rồi, nhưng em nghĩ thế nào? Em muốn vào không?”

Đương nhiên là cô không muốn vào rồi. Dù đã thay đổi cách nhìn với quân nhân và bộ đội, nhưng dẫu sao những chuyện kia vẫn tồn tại, cô không thể tùy tiện xem như không có gì được.

Phó Hoành Dật rất hiểu cô, vừa quan sát sắc mặt cô đã hiểu, bèn ôm lấy cô, trầm ấm nói: “Em không muốn thì thôi, đây vốn là việc tự nguyện mà.”

“Có mang đến phiền toái gì cho anh không?” Thẩm Thanh Lan chỉ lo lắng điều này. Phó Hoành Dật cười, “Em nghĩ nhiều quá rồi, việc này thì có thể mang đến phiền toái gì chứ, yên tâm đi.” Dù thật lòng bọn anh muốn cô vào đơn vị, nhưng cũng không thể ép buộc cô. “Đúng rồi, buổi triển lãm tranh của em khi nào mới tổ chức?” Phó Hoành Dật nhớ đến chuyện Thẩm Thanh Lan muốn tổ chức triển lãm tranh nên hỏi. “Tháng mười, còn mấy tháng nữa cơ mà.” Dạo này Thẩm Thanh Lan không tập trung khi vẽ tranh, không hề hài lòng với tác phẩm mình vẽ ra chút nào, do vậy mới dời ngày triển lãm muộn mấy tháng thay vì tổ chức vào tháng bảy này. “Dạo này xảy ra nhiều việc, em cần điều chỉnh tâm trạng một chút, Phó Hoành Dật, chờ lần sau anh nghỉ phép, chúng ta đưa hai ông nội cụ du lịch nhé.” Thẩm Thanh Lan đề nghị. Hai vị lão gia đã lớn tuổi, ngày tháng còn lại cũng không nhiều, cô muốn ở bên hai cụ nhiều hơn trong khoảng thời gian ít ỏi này. “Được, đã nghĩ ra muốn đi đâu chưa?” “Đến trấn nhỏ đó đi, nơi đó không xa, phong cảnh cũng không tệ.” Hai năm nay, thị trấn đó phát triển rất tốt, Thẩm Thanh Lan đã đến đó sưu tầm dân ca hai lần, cô rất thích nơi đó.

“Được.”

Phương Đồng được trụ sở chính của tập đoàn quân Lan chính thức gọi về, xem như hoàn toàn kết thúc cuộc sống vợ chồng mỗi người một nơi. Công văn thông báo cô là tổng thanh tra phòng tiêu thụ đã được truyền đạt cho cấp dưới trước một tuần khi cô trở về.

“Chúc mừng nhé Phương Đồng.” Nhận được tin, Chân Chân là người đầu tiên chúc mừng cô. Đối với cô ấy, Phương Đồng là bạn nên cô được thăng chức, đương nhiên cô ấy rất vui.

“Tối nay sẽ mời cô một chầu.” Phương Đông vừa cười vừa nói. “Được, nhưng chúng ta đổi nhà hàng khác nhé, đừng đến nhà hàng đối diện nữa.” Nhà hàng đó mặc dù ăn ngon, giá cả cũng bình dân, nhưng lại quá gần công ty, thường xuyên gặp phải người của công ty, nếu gặp phải người gây bực mình như lần trước thì sẽ không vui. “Không thành vấn đề, cho cô chọn địa điểm đấy, hết giờ làm thì lấy xe tôi đến đó.”

“Cô mua xe rồi hả?” Chân Chân ngạc nhiên.

“Ừm, chồng tôi mua cho.” Phương Đồng vừa cười vừa nói. Biết cô sắp đi làm trở lại, Lý Bác Minh đã mua xe cho cô, chẳng qua là xe nhập khẩu nên hơi tốn thời gian vận chuyển, hai ngày trước mới nhận được.

“Woa, Phương Đông, chiếc xe này của cô tuyệt quá, chắc là đắt lắm hả?” Chân Chân nhìn chiếc SUV mới tinh trước mắt, kinh ngạc tán thưởng.

Phương Đông cười cười, “Chỉ có mấy chục vạn thôi, không phải thương hiệu nổi tiếng nên cũng không đắt lắm, có điều tính năng cũng khá.” Chiếc SUV xa hoa này là kiểu dáng mới nhất của Acura, tổng giá trị lên đến hơn một triệu tệ, chỉ là Phương Đông không muốn cho người ta thấy mình đang khoe của nên không nói thật mà thôi.

Acura là nhãn hiệu không phổ biến lắm, thậm chí có nhiều người còn chưa từng nghe đến. Nhìn ký hiệu trên xe, đúng là Chân Chân không quen thuộc, đương nhiên tin là thật, “ôi, nhưng chiếc xe này trông thật cao cấp, có thể sánh với mấy chiếc siêu xe giá mấy triệu tệ đấy, sau này nếu tôi dự định mua xe cũng sẽ mua xe giống cổ, vừa khiêm tốn vừa có nội hàm, ha ha.”

“Được, khi nào cô muốn mua xe cứ tìm tôi, tôi có một người bạn làm nghề bán xe, có thể sẽ nhận được giá ưu đãi.” “Chắc chắn rồi.” Chân Chân cười tủm tỉm, “Đúng rồi Phương Đông, cô vừa mới nhậm chức, có nên mời cả phòng ăn một bữa không?” Được cô ấy nhắc nhở, Phương Đồng mới nhớ tới chuyện này, dù sao sau này cũng phải làm việc với nhau, mời một bữa cơm làm quen với cấp dưới cũng cần thiết. Dù là lãnh đạo, nhưng cũng không thể không hòa hợp, đúng không? Nhất là cô lại còn làm ở phòng tiêu thụ, quan trọng nhất là đoàn kết.

“Cô không nói là tôi quên béng luôn.”

Chân Chân bất chợt nghiêm túc, “Thật ra ở phòng ban của cô có vài người vẫn không phục cô, kể từ khi giám đốc bộ phận tiêu thụ từ chức thì hai vị quản lý trong bộ phận của cô là những ứng cử viên sáng giá để thăng chức. Ai ngờ cô lại nhảy vào bộ phận của họ và trở thành giám đốc tân nhiệm. Nhưng tôi nghe nói, một trong hai người quản lý sẽ cho cô biết tay đấy, cô nên chuẩn bị tinh thần đi.”

Chân Chân không phải người nhiều chuyện, cô ấy biết Phương Đồng nhậm chức giám đốc mới của phòng tiêu tý nên mới có ý đi hỏi thăm vậy thôi, âu cũng xem như có lòng.

Trong lòng Phương Đông hiểu rõ, hôm nay là ngày đầu tiên cô đi làm, chỉ mới kịp báo cáo nội dung công việc với Thẩm Quân Dục chứ chưa có thời gian đi tìm hiểu mọi người trong bộ phận của mình. Nhưng cô cũng không phải một người nhu nhược, không phải ai muốn bóp là bóp được, muốn ra oai phủ đầu có thì cũng phải chứng tỏ thực lực. Hai năm nay cô ở nước ngoài cũng không phải phí công, đó là vì sơ yếu lý lịch của cô ở chi nhánh nước ngoài rất tốt, cho nên Thẩm Quân Dục mới yên tâm giao bộ phận tiêu thụ ở trụ sở chính cho cô.

Nếu Phương Đồng không có năng lực, vậy dù cô là bạn thân của Thẩm Thanh Lan thì Thẩm Quân Dục cũng sẽ không mở ra một con đường thuận lợi như vậy dành cho cô.

Hai người đang ăn cơm ở nhà hàng thì nghe được một tiếng gọi hơi do dự, “Phương Đông?”

Phương Đông nhìn sang, liền thấy một bóng dáng quen thuộc, nụ cười trên mặt lập tức nhạt đi. Người đó thấy đúng là Phương Đồng thì bước nhanh tới, ánh mắt lập tức trở nên kích động, “Là em thật sao Phương Đông, em về nước khi nào vậy?”

Trước giờ Đinh Minh Huy vẫn không ngờ lại có thể gặp được Phương Đồng ở đây, hắn ta biết hai năm nay cô luôn ở nước ngoài, hai người chưa từng gặp lại.

Phương Đồng liếc qua Đinh Minh Huy rồi dừng lại nhìn cô gái bên cạnh hắn ta. Cô gái ấy ăn mặc rất thời thượng và gợi cảm, trang điểm đậm, thân mật khoác tay hắn ta. Đinh Minh Huy bị Phương Đông hoàn toàn làm lơ, nhưng không hề cảm thấy xấu hổ chút nào, “Em về nước khi nào vậy?”

Phương Đông lạnh nhạt, “Có việc gì không?” “Không có, chỉ muốn hỏi em là nếu rảnh thì anh mời em ăn cơm được không.” “Không cần, tôi không cho rằng chúng ta có thể ngồi ăn cơm chung với nhau.” Phương Đồng dứt khoát từ chối.

Bị từ chối, Đinh Minh Huy không bất ngờ chút nào, nhưng bị từ chối trước mặt nhiều người vậy cũng rất xấu hổ, “Không sao, nếu em bận thì hẹn lần sau vậy.” Hắn ta lấy một tấm danh thiếp trong túi áo ra, đặt trước mặt Phương Đông, “Đây là danh thiếp của anh, phía trên có số điện thoại của anh, nếu rảnh, em có thể gọi cho anh bất cứ lúc nào.”

Phương Đông lạnh nhạt nhìn thoáng qua tấm danh thiếp, không ngờ hai năm không gặp, giờ đây Đinh Minh Huy đã trở thành phó tổng giám đốc của tập đoàn quốc tế Song Thành rồi. Hắn ta thấy Phương Đồng không có ý nói chuyện với mình cũng không ở đây làm người ta ghét nữa, bèn dẫn theo cô gái ngay cả cơm cũng chưa ăn rời khỏi nhà hàng này. “Phương Đông, đây chẳng phải là người nào đó của người trong công ty mình sao? Là Đinh Minh Huy - chồng của Lưu Tuệ, cổ quen anh ta sao?” Ngay từ đầu Chân Chân đã nhận ra Đinh Minh Huy, chỉ có điều không lên tiếng mà thôi, bây giờ người đi rồi mới hỏi. “Trước đây chúng tôi học cùng trường đại học.” Phương Đồng nói với vẻ thản nhiên. “Ôi, tôi nói cho cô biết nhé, người đàn ông này không phải người tốt đâu, lúc trước anh ta kết hôn với Lưu Tuệ, sau khi bám được một thiên kim nhà giàu là ly hôn ngay. Sau đó anh ta lại ôm đùi thiên kim của Quốc tế Long Thành, đá ngay cô thiên kim nhà giàu nọ để làm rể nhà họ Ninh. Nhưng anh ta chẳng phải người an phận, cờ đỏ ở nhà chưa đổ mà cờ bên ngoài đã bay phấp phới, ai cũng biết anh ta nuôi bồ nhí bên ngoài, nhưng vị đại tiểu thư nhà họ Ninh kia lại mặc kệ, chẳng biết là ngốc thật hay giả ngốc nữa.”

Phương Đồng nghe chuyện bê bối của Đinh Minh Huy mà trong lòng không hề lăn tăn chút nào. Lúc rời đi, tấm danh thiếp kia vẫn lẳng lặng nằm trên bàn, ngay cả vị trí cũng chưa từng xê dịch. Đinh Minh Huy vốn cho rằng Phương Đồng sẽ liên lạc với mình ngay, nhưng đợi cả tuần mà ngay cả một tin nhắn cũng chẳng có. Biết Phương Đồng không để ý tới mình, trong lòng hắn ta không khỏi cảm thấy mất mát. Rõ ràng trước đây Phương Đồng quan tâm hắn thế cơ mà, luôn trả lời tin nhắn của hắn trước tiên, rốt cuộc là từ khi nào hắn bắt đầu mất Phương Đông chứ? Tất nhiên Phương Đồng không biết Đinh Minh Huy rầu rĩ thể nào, hiện giờ cô đang bận giải quyết chuyện của hai người quản lý trong bộ phận. Hai quản lý chi nhánh này đều là nhân viên kỳ cựu của công ty, thế mà lại cậy già lên mặt, xem lời nói của cô như gió thoảng bên tai, không chịu nghe theo sự sắp xếp của cô thì thôi đi, còn làm vuột mất một cơ hội làm ăn quan trọng, tổn thất một hợp đồng lớn. “Quản lý Phùng, quản lý Đơn, hai người giải thích cho tôi nghe xem chuyện này là thế nào?” Phương Đông trầm mặt, tính tình của cô trước giờ không tệ, cho dù ai có thành kiến với cô như thế nào thì chí ít vẫn giữ thể diện cho cô thì cô cũng chẳng tính toán gì.

Quản lý Phùng vào Quân Lan sau một năm thành lập, là nhân viên kỳ cựu đích thực trong công ty, nhiều năm qua luôn cẩn trọng, thành tích cũng không tệ, cô ta vẫn cảm thấy mình là ứng cử viên duy nhất cho chức giám đốc tân nhiệm, là người mà quản lý Thiện cũng phải gọi một tiếng tiền bối, thế nhưng giữa chừng lại bị Phương Đồng lao vào cướp mất, sao cô ta có thể phục được? Chuyện lần này chính là cô ta hợp tác với quản lý Thiện gây ra.

“Giám đốc Phương, đúng là chúng tôi bỏ mặc chuyện này, nhưng cô cũng biết giao thông ở thủ đô rồi đó, kẹt xe nghiêm trọng, trước khi đi chúng tôi cũng đã trừ hao thời gian, ai ngờ lại gặp một vụ tai nạn giao thông ngoài ý muốn, kết quả bị chặn một tiếng trên đường, khách hàng chờ không được bèn bỏ đi, chúng tôi cũng đã giải thích, nhưng khách hàng không nghe, chúng tôi cũng đành chịu.” Cô ta uất ức nói.

Phương Đông yên lặng nhìn cô ta với ánh mắt sắc bén, “Không phải hai người mới ngày đầu tiên làm tiêu thụ, bàn về kinh nghiệm, cả hai người đều phong phú hơn tôi, nên xử lý tình huống ngoài ý muốn này thế nào còn cần tôi phải dạy bảo sao?” Chờ cho quá giờ mới giải thích với khách hàng, cái này không phải giải thích mà là thêm dầu vào lửa thì đúng hơn, nếu bọn họ có thể giải thích rõ ràng với khách hàng sớm một chút thì sự việc đã không trở nên thể này.

Phía khách hàng cảm thấy bọn họ không có thành ý, là mượn cớ không muốn hợp tác để tìm kiếm đối tác mới, vì thế đã đích thân gọi điện cho cô, châm chọc có một trận. Ai bảo bây giờ cô là lãnh đạo lớn nhất của phòng tiêu thụ chứ.

Quản lý Phùng lại không cho là vậy, dù cô ta cố ý làm chuyện này thì sao, Phương Đồng có thể làm gì cô ta chứ? Đuổi cô ta ra khỏi công ty? Đùa sao, nểu Phương Đồng làm thể thật thì người ta sẽ nghĩ là cô ta chướng mắt người dưới không nghe theo mình, sau đó bên dưới sẽ lục đục. Cô ta muốn xem Phương Đồng có thể ngồi vững cái chức giám đốc bộ phận tiêu thụ kia được bao lâu.

Phương Đồng biết rõ suy nghĩ của họ, bèn lạnh nhạt nói, “Quản lý Phùng, quản lý Đơn, tôi sẽ báo chuyện này lên tổng giám đốc, bên khách hàng tôi sẽ tự mình đi thương lượng, thời gian này hai người làm cho tốt việc trong tay đi. Xét thấy, chuyện này là do hai người làm không tốt nên phạt tiền thưởng quý này của hai người.”

Phương Đồng vừa nói xong, vẻ mặt hai người quản lý liền thay đổi. Đãi ngộ của tập đoàn quân Lan rất tốt, tiền thưởng một tháng rất lớn, huống chi là tiền thưởng cả quý. Quản lý Phùng híp mắt, chau mày nói, “Giám đốc Phương, chuyện này không phải do chúng tôi cố ý, cô làm thế thì hơi quá đáng rồi.”

“Hai người có biết hành vi lần này của hai người đã gây ra tổn thất lớn cho công ty thể nào không?” Phương Đông lạnh nhạt, giọng điệu bình tĩnh không chút chỉ trích, cũng không chất vấn, nhưng sự bình tĩnh này lại khiến người ta thấy áp lực vô cùng.

Ánh mắt quản lý Phùng sáng lên, cô ta biết điều này, khách hàng này là khách hàng cũ của tập đoàn quân Lan, lần gặp này là để ký hợp đồng của năm tiếp theo, nhưng vì bọn họ cố ý tới muộn nên đối phương không muốn hợp tác, có nghĩa là tập đoàn quân Lan phải tìm đối tác hợp tác mới. Muốn tìm được người hợp tác vừa ý trong thời gian ngăn không phải là chuyện dễ dàng gì.

Mà hai người họ làm thế là để cho người của công ty thấy sự vô dụng của Phương Đông. Cô vừa tới công ty đã làm mất hợp đồng lớn, đây sẽ là một chuyện khiến mọi người bị đả kích rất lớn, nhất là phòng tiêu thụ chắc chắn không khỏi nghi ngờ năng lực của Phương Đông. Quan trọng hơn là để những người quản lý cấp cao thấy được sự vô năng của Phương Đông, như vậy thì Phương Đồng có thể ngồi trên cái ghế giám đốc đó được nữa sao?

Thủ đoạn này thực sự đủ ác độc. Quản lý Đơn vẫn cúi đầu. Cô ta vốn không định làm chuyện này, nhưng bị quản lý Phùng xúi giục, quan trọng hơn nữa là lần này cô ta không được thăng chức nên không cam lòng, vì thế mới đồng ý làm theo. Quản Lý Phùng nói qua loa, “Cho dù là lỗi của chúng tôi nhưng đây cũng không phải là do chúng tôi cố ý, cô trừ tiền thưởng chúng tôi cũng chịu, nhưng trừ cả quý thì quá mức rồi. Chúng tôi còn phải nuôi già trẻ lớn bé trong nhà, giám đốc Phương làm thế thì hơi quá đáng rồi.”

Phương Đồng bình thản nói, “Chuyện này cứ quyết định như thế đi, hiện tại không phải tôi đang bàn bạc với hai người cho nên khỏi cần mặc cả. Tôi chỉ báo cho hai người biết mà thôi, chấp nhận thì tốt, không chịu thì đi tìm Tổng giám đốc mà nói chuyện.” Giọng điệu của cô bình tĩnh, nhưng thái độ rất cứng rắn.

“Cô!” Quản lý Phùng bực mình, nhưng bị quản lý Đơn cản lại. Cô ta lắc đầu, quản lý Phùng cố nén giận, rời khỏi phòng tổng giám với quản lý Đơn.

Đợi hai người đi khỏi phòng, Phương Đồng thả lỏng người, cô dựa người vào ghế, đưa tay xoa hai bên trán, cau mày. Chuyện này khó giải quyết rồi, hai người này quá ích kỷ. Nhưng đây là việc đầu cô làm khi vào công ty, nếu để mất khách hàng này thì chức giám đốc của cô cũng bay luôn. Mà Thẩm Quân Dục để cổ ngồi ở vị trí này cũng không tránh khỏi việc bị các cổ đông chất vấn.

Quản lý Phùng cực kỳ bất mãn với hành động ngăn cản mình của quản lý Đơn, “Lúc nãy cố ngăn tôi làm gì? Cô cam tâm bị cô ta trừ ba tháng tiền thưởng à? Sao tôi không biết cô hào phóng như vậy nhỉ?” Giọng điệu cô ta cực kỳ khinh bỉ.

Quản lý Đơn thở dài, “Tôi không cam tâm, nhưng chuyện này là chúng ta sai. Chúng ta biết rõ tổn thất khi mất đi khách hàng này, nhưng chúng ta quên mất, trong đấy cũng bao gồm cả lợi ích của chúng ta.” Quản lý Phùng không phản đối, “Thì sao chứ? Chúng ta đã nói rồi còn gì, đuổi Phương Đồng ra công ty trước rồi cạnh tranh công bằng. Chẳng lẽ năng lực của chúng ta lại không giỏi hơn cô ta sao? Chỉ cần chúng ta làm giám đốc thì sẽ có được khách hàng tốt hơn, sau đó mang thêm lợi nhuận cho công ty, lỗ lã lần này cũng bù đắp được.”

“Thể cô có nghĩ đến việc nếu Tổng giám đốc biết chúng ta cố ý làm mất khách này không, ngài ấy sẽ để chúng ta tiếp tục ở lại công ty này ư?” “Cô nghĩ nhiều rồi, chúng ta là nhân viên lâu năm ở đây, công ty thấy rõ những gì lợi ích mà chúng ta mang lại cho họ. Nếu không phải Phương Đồng là bạn tốt của em gái của Tổng giám đốc thì sao cô ta có thể ngồi ở vị trí đó chứ? Cô ta có năng lực hay kinh nghiệm gì chứ?” Quản lý Phùng không cho rằng công ty sẽ đuổi họ vì việc này.

“Quân Lan là tập đoàn lớn trong nước, quy mô không ngừng mở rộng, người giỏi nộp đơn xin việc không ít, thiếu hai chúng ta cũng chẳng sao. Chỉ cần có tiền, họ còn sợ không có người mới thích hợp hơn sao? Tôi nghĩ lúc trước chúng ta đã nghĩ việc này đơn giản quá mức rồi.” Bây giờ quản lý Đơn cực kỳ hối hận vì hành vi mình đã làm.

Cô ta mất ăn mất ngủ vì chuyện này hai ngày nay. Chồng cô ta hỏi cô ta có chuyện gì, cô ta bèn kể lại chuyện mình đã làm. Nghe xong, chồng cô ta liền nói cô ta ngớ ngẩn rồi, sau đó phân tích lợi hại trong việc này cho cô ta thấy. Cô ta càng nghĩ càng thấy mình đã sai.

Đây là lý do tại sao lúc nãy cô ta im lặng không nói gì. Cho dù Phương Đông trừ một quý tiền thưởng của cô ta thì cô ta cũng không phản đối. Nếu bị đuổi khỏi tập đoàn quân Lan thì dù không khó tìm công việc mới, nhưng muốn tìm công việc có lương cao, thoải mái như bây giờ thì rất khó.

Quản lý Phùng nghe cô ta nói thế thì tỉnh táo lại. Ở trong Quân Lan lâu năm, lại làm đến vị trí này thì chẳng có ai là kẻ ngốc cả. Cô ta lo lắng nói, “Thế thì sao giờ? Không lẽ giờ đi tìm Phương Đồng xin lỗi, rồi bảo chúng ta cố ý bỏ khách hàng này ư? Vậy khác gì nhét điểm yếu vào tay đối thủ? Tôi không làm chuyện ngu xuẩn thể đâu.”

Quản lý Đơn cười khổ, “Quên đi, chúng ta nên làm gì thì cứ làm đi, càng nói càng sai, tới đâu hay tới đó vậy. Nhưng chúng ta phải nghĩ xem nên nói thế nào với Tổng giám đốc nếu Phương Đồng đẩy hết trách nhiệm lên người chúng ta trước đã.”

Quản lý Phùng buồn bực, Phương Đồng dễ chơi, nhưng Thẩm Quân Dục thì không dễ như thế. Nghĩ tới đó, quản lý Phùng chỉ hận không thể tát mình một cái, sao lúc đó lại ngu xuẩn tự gác mình lên đống lửa thế này?

Đọc truyện chữ Full