TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mật Ngọt Hôn Nhân
Chương 523

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content
“Giám đốc Phương, chúng ta không vội chuyện ký hợp đồng, thực ra là chuyện có chút thay đổi.” Hướng Khai nói.

Phương Đồng lo lắng, nghĩ tới gì đó, nghe ông ta nói tiếp, “Lần trước các vị tới muộn, tổng giám đốc chúng tôi cho là các vị tìm được người hợp tác mới nên rất giận. Nhưng chúng ta là công ty lớn, có nhiều nhân viên dưới trướng, không thể ở yên chịu chết, chúng tôi đành phải tìm đối tác hợp tác mới.”

Nghe đến đây, Phương Đông còn gì không hiểu nữa, đối phương muốn tăng giá. Ngay sau đó, suy đoán của cô liền được kiểm chứng, Hướng Khai ra vẻ khó xử, “Chúng tôi tìm được2một công ty hợp tác khác, mặc dù quy mô không bằng Quân Lan, nhưng giá thành họ đưa ra cao hơn bên cô. Tổng giám đốc của chúng tôi động lòng, nếu không phải tôi ngắn, nói là chờ xem ý bên Quân Lan ra sao thì chắc giờ hai bên đã ký hợp đồng rồi.”

Hướng Khai nhìn Phương Đồng với ánh mắt “cô hiểu rồi đó”. Phương Đông hiểu ý của ông ta, không phải muốn giá cao hơn giá ban đầu sao? Ông ta định kiếm thêm ít tiền vì nghĩ Quân Lan không tìm được người hợp tác đáng tin hơn trong thời gian ngắn đúng không?

Trước không nói chuyện bọn họ kiếm được người hợp tác là6thật hay giả, chỉ nói nếu bên Quân Lan không chịu thì bọn họ tính sao? Hoặc là Quân Lan ăn thiết lần này, năm sau tìm đối tác mới, từ đây phân rõ giới hạn với họ, họ sẽ làm thế nào? Không lẽ họ không nghĩ đến điều này à?

Đối phương không phải kẻ ngốc. Họ đã nghĩ đến việc này, nhưng việc hợp tác với Quân Lan luôn là những dự án lớn, cho dù chỉ tăng thêm 1% thì cũng là con số lớn. Trước lợi ích thì lòng tham của con người là không đáy. Phương Đồng cười lạnh, “Xem ra tổng giám đốc Ngô của quý công ty nóng lòng quá.” Mới hai, ba ngày đã3tìm được đối tác mới. Hướng Khai dày mặt nói, “Hết cách rồi, phải nuôi mấy ngàn người mà. Ý cấp trên của tôi là hai bên đã hợp tác nhiều năm, chúng tôi sẽ nghiêng về phía các vị, nếu bên Quân Lan có thể đưa ra giá cao hơn thì việc hợp tác sẽ không có vấn đề gì cả.”

Ông ta vỗ ngực đảm bảo.

Ánh mắt Phương Đồng đầy ý cười trào phúng, “Đổi phương ra giá thế nào?”

“Cao hơn các vị 5%.”

5%? Ha ha, tham thật đấy, không sợ ăn vỡ bụng sao? “Xin lỗi quản lý Hướng, chuyện này tôi không thể tự quyết định, phải thương lượng với Tổng giám đốc Thẩm đã.” Vẻ mặt Hướng Khai9cứng đờ, “Ha ha, đương nhiên, nên làm thế. Hy vọng giám đốc Phương có thể cho tôi câu trả lời sớm, dù sao bên kia cũng gấp lắm.” Phương Đồng cười cười, “Đương nhiên, vậy hẹn quản lý Hướng khi khác.” “Được.”

Trên đường về, Thẩm Quân Trạch tức giận, “Tên kia thật không biết xấu hổ, 5% đấy, nói ra mà không biết ngại à?” Phương Đồng bình tĩnh, “Có gì lạ chứ? Bọn họ thấy lần trước Quân Lan đuối lý nên muốn ăn chút bồi thường.” “Vậy chúng ta phải làm sao?” “Làm hai việc, một là thăm dò xem có công ty nào đang đàm phán với họ không, mặt khác tìm một xưởng khác. Nếu thỏa mãn4yêu cầu chất lượng thì giá cao hơn chút cũng không sao. Còn bọn họ, cứ để thể mấy ngày rồi nói sau.” Phương Đông lạnh nhạt nói, nhưng mấy câu này lại khiến ánh mắt Thẩm Quân Trạch sáng rực.

“Ý này không tệ, vẽ hai bút cùng một lúc. Nhưng chị Đồng, e là chúng ta khó mà tìm được xưởng chất lượng tốt trong thời gian ngắn.” Đây mới là chỗ khó, nếu có cách khác thì bọn họ đã chẳng bị động như vậy. “Thử trước rồi nói, nếu như tìm được thì sao?” Nếu tìm được hưởng thay thế thì vấn đề được giải quyết ngay. “Được, trở về tôi sẽ tìm ngay.”

Phương Đông và Thẩm Quân Trạch quay lại công ty, quản lý Phùng và quản lý Đơn dĩ nhiên cũng nhận được tin. “Nhìn vẻ mặt của cô ta thì đến 90% là chưa đàm phán được.” Ánh mắt quản lý Phùng đầy vẻ xem thường, “Nói cũng phải, tổng giám đốc Ngô và Hướng Khai là kẻ giảo hoạt, một con nhóc hai mươi mấy tuổi như Phương Đồng đâu phải là đối thủ của họ chứ?”

Quản lý Đơn nghe vậy thì ngó ngang ngó dọc bốn phía, thấy không ai để ý họ mới giữ tay cô ta, “Cô bớt nói chút đi, nếu bị người khác nghe rồi nói cho Phương Đồng thì cô sẽ phải cuốn gói khỏi đây đấy.” Quản lý Phùng bĩu môi, nhìn phòng làm việc của Phương Đồng với vẻ mặt hả hê. Quản lý Đơn lắc đầu, vẻ mặt rầu rĩ. Nếu chuyện này không giải quyết được thì cô ta và quản lý Phùng sẽ gặp xui xẻo. Nếu Phương Đồng đẩy họ ngoài hứng gạch thì họ không có cơ hội cãi lại rồi.

***

Vừa trở về từ quân khu, Thẩm Thanh Lan đã bị Thẩm lão gia gọi về nói chuyện, hóa ra lãnh đạo ở quân khu thủ đô gọi cho ông, bày tỏ mong muốn Thẩm Thanh Lan gia nhập quân đội. “Lan Lan, cháu nghĩ gì về việc này?” Thẩm lão gia nhìn cháu gái với vẻ yêu thương.

“Ông nội, thái độ của cháu rõ ràng rồi mà, cháu sẽ không vào quân đội đâu.” Thẩm Thanh Lan thản nhiên trả lời. Chuyện này hoàn toàn không có gì để bàn bạc.

“Ông cũng nghĩ vậy.” Ông đã biết cháu gái không muốn, “Ông nội sẽ nói với bên kia, cháu không thích vào thì thôi, cũng không phải chuyện lớn gì.”

“Ông.”

“Được rồi, ông nội không bắt cháu đi bộ đội mà. Cháu ở bên ông cũng rất tốt mà.”

Thẩm Thanh Lan mím môi, “Ông nội, cảm ơn ông.”

Thẩm lão gia vỗ vai cháu gái, “Lan Lan muốn làm gì thì cứ làm, chỉ cần ông nội còn sống ngày nào thì cháu có thể làm cán ngày đó.” Thẩm Thanh Lan ngồi dưới đất, ôm chân ông nói, “Ông nội, ông đối xử với cháu tốt như thế, thật sự không sợ chiều hư cháu sao?” Thẩm lão gia cười híp mắt, “Cháu gái của Thẩm Nguyên Dịch ông có tư cách để bốc đồng.” Những đứa bé này lại có tính cách kiềm chế, ông muốn chiều hư con bé cũng khó mà chiều hư nổi.

Thẩm Thanh Lan dựa đầu vào đùi Thẩm lão gia như một đứa bé, “Ông nội, cháu rất vui vì có thể làm cháu gái của ông, cũng cảm ơn ông vì đã che mưa chắn gió cho cháu.” Cô tin lúc lãnh đạo quân khu gọi cho Thẩm lão gia, nhất định đã hỏi đến vấn đề tài bắn súng của cô, ông có thể che giấu tốt cho cô nghĩa là dù ông khó hiểu nhưng vẫn muốn bảo vệ và bao dung cho cô.

Thảm lão gia xoa đầu cháu gái, “Đã làm mẹ trẻ con rồi mà vẫn còn thích làm nũng, không biết ngượng à?” Tuy miệng nói thế nhưng ánh mắt lại ngập tràn vẻ yêu chiều.

“Ông, mai cháu cùng ông đi thăm bà nhé!” Thẩm Thanh Lan nói, cô biết mai là ngày kỷ niệm kết hôn của ông bà nội. Thẩm lão gia vuốt tóc Thẩm Thanh Lan, trong mắt tràn ngập nhớ nhung, “Được.” Ông không ngờ trong nhà vẫn còn có người nhớ ngày mai là ngày đặc biệt. Sáng sớm hôm sau, Thẩm Thanh Lan giao An An cho Sở Vân Dung, sau đó rời nhà với ông cụ. Vì không phải là ngày tảo mộ nên nghĩa trang rất yên tĩnh. Thẩm Thanh Lan dập đầu với bà nội xong thì đi ra xa đợi ông, nhường lại không gian cho ông. “Chị Mộc Mộc, em đến thăm chị đây.” Thẩm Thanh Lan đứng trước bia mộ của Tần Mộc. Cô an táng Tần Mộc ở nơi này nhưng rất ít tới đây. Có vài người chỉ hợp để sống trong ký ức mà thôi. Thẩm Thanh Lan đưa tay sờ bia mộ của Tần Mộc, dùng một lát rồi nhìn bàn tay sạch sẽ của mình, ánh mắt hiện vẻ nghi ngờ. Cô nhìn về phía ông nội, thấy ông vẫn ngồi nói chuyện với bà nội, cô bèn xoay người đi tìm người quản lý nghĩa trang. “Xin hỏi gần đây có ai đến thăm mộ của Tần Mộc không ạ?” Nghĩa trang này được quản lý rất nghiêm, người muốn vào tảo mộ phải đăng ký ở dưới chân núi. Nhân viên lật sổ đăng ký, lắc đầu, “Cô Thẩm, thời gian này không có ai tới thăm Tần Mộc.” Thẩm Thanh Lan nghe thể thì cảm ơn một tiếng rồi quay về sườn núi. Bia mộ của Tần Mộc cực sạch sẽ, chứng tỏ gần đây có người đến thăm và lau dọn. Cô chắc chắn có người tới thăm Tần Mộc, nhưng người đó là ai chứ? Nhan An Bang thì không thể người biết Tần Mộc được chôn ở đây chỉ có mỗi Phó Hành Dật và cô. Nhưng Phó Hành Dật cũng sẽ không tới thăm Tần Mộc. Thẩm Thanh Lan nghĩ không ra nên không nghĩ nữa, ngồi dựa vào bia mộ, nhỏ giọng nói, “Chị Mộc Mộc, em nhớ chị.” Cô chỉ nói một câu, sau đó bình tĩnh lại. Thẩm Thanh Lan thấy thời gian trôi qua cũng kha khá rồi thì đứng dậy đi tìm ông nội, lại thấy viền mắt của ông ươn ướt, trong lòng hiểu rõ nhưng chỉ giả vờ không thấy, cẩn thận đỡ ông nội về nhà.

Trên đường về, cảm xúc của ông hơi sa sút, cho dù người bạn già đã rời xa ba năm nhưng cảm giác cô độc kia ngày càng tăng. Thẩm Thanh Lan nhìn ông qua gương chiếu hậu, mím môi, “Ông nội, đợi Hành Dật về rồi, hai nhà chúng ta đi du lịch nhé. Hai năm trước, anh trai cháu đầu tư vào một mảnh đất, là khu du lịch sinh thái, cách thủ đô khoảng một giờ xe thôi, không khí tốt lắm ạ.”

“Được, cháu cứ sắp xếp theo ý cháu đi, ông không có ý kiến gì” Thẩm lão gia hiểu ý tốt của cháu gái nên không từ chối. Thẩm Thanh Lan lại nói chuyện của An An với ông, rõ ràng là ông cụ cũng đã hứng thú hơn, còn nở nụ cười, lúc này Thẩm Thanh Lan mới thầm thở phào.

Xế chiều, Thẩm Thanh Lan nhận được điện thoại cầu cứu của Thẩm Quân Dục, “Anh bảo em làm bạn gái đi cùng anh? Những chuyện này hẳn là anh phải tìm chị dâu mới đúng chứ?” Thẩm Quân Dục giải thích, “Chị dâu em đi công tác rồi, mấy hôm nay không có nhà. Em không thể để anh trai em đi tham gia tiệc tối một mình được, thể lương lắm.”

Thẩm Quân Dục nói với giọng rất tội nghiệp, khiến Thẩm Thanh Lan cau mày, “Thư ký của anh nhiều người đẹp như vậy, anh chọn đại một cô là được. Chị dâu rộng lượng mà, không giận anh vì chút chuyện cỏn con này đâu.”

“Không được, bên ngoài quá nhiều yêu tinh ngấp nghé anh trai em như vậy, anh muốn bảo vệ tốt bản thân mình vì chị dâu em. Em là em gái anh, cũng có nghĩa vụ bảo vệ anh.” Thẩm Quân Dục nói.

Thẩm Thanh Lan nói, “Không đi không được sao?” Cô không thích tham gia mấy bữa tiệc thương mại thế này.

“Ừ, không đi không được.” “Được rồi, ba giờ chiều đến đón em.” Nếu là tiệc tối thương mại thì cách ăn mặc cũng phải long trọng, chuẩn bị cũng mất mấy tiếng. Bây giờ An An không cần có chăm, trong nhà có người trông thằng bé. Hơn nữa An An đã cai sữa, dù có đi nửa ngày thì thằng bé cũng không khóc đòi. Thẩm Thanh Lan chơi với con một lát, thấy An An dần dần buồn ngủ thì mới dỗ bé đi ngủ. “Lan Lan, em nói xem sao khi đó em lại lấy Phó Hành Dật nhỉ?” Thẩm Quân Dục nhìn Thẩm Thanh Lan lộng lẫy trong bộ lễ phục thì nói với giọng điệu tiếc nuối.

Thẩm Thanh Lan khoác tay Thẩm Quân Dục, tự động bỏ qua câu nói của anh. Lúc vào bữa tiệc, Thẩm Thanh Lan mới biết đây là bữa tối từ thiện, nói thẳng ra là kiếm tiền từ túi của những doanh nghiệp này. Thẩm Thanh Lan còn gặp mấy người quen, là mấy vị phu nhân quyền quý đã gặp hôm sinh nhật An

An.

“Bọn họ cũng tham gia bữa tiệc thế này sao?” Thẩm Thanh Lan nhỏ giọng hỏi. Thẩm Quân Dục cười cười nói, “Người ở vị trí càng cao càng cần danh tiếng. Họ có lẽ sẽ không bỏ ra nhiều, nhưng tâm ý tuyệt đối là chân thành.”

Bữa tối này có không ít phu nhân quyền quý, vậy nên họ không bỏ quá nhiều tiền. Nhưng trong mắt người khác thì họ lại là người rất hào phóng, một lòng vì dân, huống gì bữa tiệc này lại do một phu nhân của một quan chức lớn tổ chức.

Vị phu nhân này cũng là một doanh nhân nổi tiếng, chồng theo chính trị, nhà mẹ đẻ theo thương nghiệp. Bởi vì là con gái duy nhất trong nhà nên sau khi ba mẹ mất, bà trở thành người thừa kế của công ty. Trong nhà có tiền, chồng theo chính trị nên muốn kiếm một cái danh tốt cho chồng. Bởi vậy bà rất xem trọng bữa tiệc hôm nay. Các vị phu nhân quan chức khác đến cũng vì người này, nếu không bọn họ cũng không tham gia những bữa tiệc của những doanh nghiệp lớn làm gì.

Lần này có rất nhiều người tham gia, nhưng người đồng hành với họ nếu không phải vợ chồng thì cũng là người yêu công khai. “Cô Phó, cô đến tham gia bữa tiệc này là niềm vinh hạnh của tôi, đúng là rồng đến nhà tôm.” Một người phụ nữ mặc lễ phục rất tinh tế nói với Thẩm Thanh Lan. Bà là Cao Văn Lệ, chủ nhân của bữa tiệc hôm nay, chồng bà là Kim Hải Thịnh.

“Chủ tịch Cao, chị chỉ thấy em gái tôi thôi sao?” Thẩm Quân Dục đùa giỡn.

Cao Văn Lệ che miệng khẽ cười, “Nghe Tổng giám đốc Thẩm nói kìa, quên ai chứ sao quên cậu được. Tôi phải cảm ơn cậu chuyện lần trước đó, nhờ lời đề nghị của cậu mà tôi không phải tốn một khoản tiền. Hôm nào cậu rảnh thì tôi mời cậu một bữa cơm.”

“Chủ tịch Cao nói quá rồi. Chị là tiền bối, hôm ấy tôi cũng chỉ múa rìu qua mắt thợ thôi.” Thẩm Quân Dục khiêm tốn.

“Ha ha, Tổng giám đốc Thẩm khiêm tốn quá rồi. Hôm nay là tiệc rượu, mọi người cứ chơi thoải mái, tôi đi chào hỏi người khác đã.” Cao Văn Lệ thấy có người vẫy tay với mình thì nói. “Được, chủ tịch Cao cứ tự nhiên.” Đến lúc bà đi rồi, lại có người đến chào hỏi Thẩm Quân Dục. Thẩm Thanh Lan giữ vững nụ cười khéo léo của mình, thi thoảng cũng nói vài câu.

“Nếu lần sau còn bắt em tham gia mấy bữa tiệc nhàm chán vậy thì em sẽ đoạn tuyệt quan hệ anh em luôn.” Đợi người ta đi rồi, Thẩm Thanh Lan mới nghiến răng nghiến lợi nói.

Thẩm Quân Dục cười làm lành, “Lan Lan chịu khổ rồi, đợi về nhà anh sẽ làm trâu làm ngựa cho em.”

Thẩm Thanh Lan cười khinh bỉ, “Lời này anh nói vô số lần rồi, cẩn thận mà tính thì anh có làm cả đời sau cũng không trả hết.”

“Thế kiếp sau sau nữa, anh cũng sẽ làm trâu làm ngựa trả cho em.” Thẩm Quân Dục ba hoa. Mặc dù ở bên ngoài, Thẩm Quân Dục đúng là kiểu công tử khiêm tốn phong độ, nhưng đối với người nhà thì anh lại tương đối mặt dày. Thẩm Thanh Lan câm nín liếc nhìn anh, bình tĩnh nói, “Đây là nơi đông người, chú ý hình tượng của anh.” Thẩm Quân Dục liếc nhìn khắp nơi, thấy không ai để ý thì nhún vai.

Đọc truyện chữ Full