TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mật Ngọt Hôn Nhân
Chương 530

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content
đây nước suối rất cạn, chỉ tới bụng An An, Thẩm Thanh Lan mới yên tâm. An An ngồi trong nước như chưa phản ứng kịp, ngẩn ngơ nhìn Thẩm Thanh Lan. Cô thấy vậy, không nhịn được liền phì cười.

“Mẹ.” An An ấm ức. Thẩm Thanh Lan đi tới vớt con trai từ trong nước lên, thấy quần áo con đều ướt sũng nên dẫn con về thay quần áo. An An thì vẫn một lòng nghĩ về con cá của mình, “Mẹ, cá nhỏ đâu?” “Chúng ta về thay quần áo trước đã, rồi bảo ba bắt cá cho con có được không?” “Ba bắt?”.

“Ừ, ba rất lợi hại, sẽ bắt được con cá rất to.”

An An nghe vậy, ánh mắt liền sáng lên, lập tức đồng ý với đề nghị của Thẩm Thanh2Lan, để Phó Hoành Dật đến bắt cá. “Thần Hi, tôi dẫn An An về thay đồ trước nhé.” Thẩm Thanh Lan nói với Giang Thần Hi vẫn còn ở đằng kia. “Dì ơi, cháu đi cùng với dì.” Hạo Hạo lo cho em trai nên không muốn bắt cá nữa, mà muốn lên bờ đi về. Vì vậy đoàn người liền quay về chỗ ở. Thảm lão gia thấy cả người An An ướt sũng thì nhíu mày, “Chuyện gì thế?”

“Bắt cá nên ngã vào trong nước ạ. Không sao đâu, chỉ bị ướt đồ thôi.” Thẩm Thanh Lan đáp. “Cháu xem cháu đi, thằng bé nhỏ như vậy mà lại dẫn nó đi bắt cá làm gì? Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao?” Thẩm lão gia không đồng ý với cách làm6của cháu gái. “Ông nội, An An là con trai, không cần phải bảo bọc như vậy.” Thẩm Thanh Lan cười nói. Thảm lão gia lập tức không nói gì nữa. Thật ra ông luôn rất nghiêm khắc với con cháu, nhưng có lẽ vì An An là đời thứ tư, lại là con của Thẩm Thanh Lan, nên ông mới đặc biệt yêu thương. Phó Hoành Dật lại không có phản ứng gì, mà chỉ nựng gương mặt nhỏ bé của con trai, trêu con, “Trông con thật ngốc.” An An vẫn nhớ lời mẹ, bèn kéo tay ba, “Bắt cá lớn”

Phó Hoành Dật ngờ vực nhìn về phía Thẩm Thanh Lan. Cô liền giải thích với anh, đúng lúc hôm nay chính là ngày mò cá hằng năm, nên tất nhiên anh vui vẻ3đồng ý, “Được, lát nữa sẽ đi.”

Buổi chiều đoàn người đông vui đi về ao cá ngoài thôn nhỏ. Bên bờ ao đông nghịt, ngoài người dân nơi này thì còn rất đông khách du lịch. Thẩm Quân Dục là người đầu tư nơi này, từ xa trưởng thôn đã nhìn thấy Thẩm Quân Dục, nên vội đi tới chào hỏi, “Tổng giám đốc Thẩm, mọi người tới rồi à.”

Thẩm Quân Dục hòa nhã nói, “Trưởng thôn, chúng tôi muốn xem bắt cá. Chắc chưa tới muộn chứ?” “Không muộn, không muộn, mới chỉ sắp bắt đầu thôi.” Trưởng thôn thấy hai ông cụ, tất nhiên cũng biết ngay hai vị này đều là người có vai vế, từng có công lớn với quốc gia. Ông xoa xoa tay, muốn đi tới bắt tay chào hỏi9nhưng không dám. Trong suy nghĩ của ông, những người như vậy chỉ có thể thấy trên tivi. Phó lão gia nhận ra trưởng thôn do dự nên cười nói, “Lần này gia đình chúng tôi đến đây, thật sự làm phiền trưởng thôn quá.” Một người vốn cao quý xa vời, bây giờ lại hòa nhã nói chuyện với mình như người bình thường, trưởng thôn lập tức kích động đến mức nói năng lộn xộn, “Không phiền, không phiền, hoàn toàn không phiền. Thủ trưởng đến chỗ chúng tôi là vinh hạnh của chúng tôi.”

Nhận thấy trưởng thôn lo lắng, Phó lão gia càng cười thân thiện hơn, “Bây giờ chúng tôi chỉ là dân thường, đã không còn là thủ trưởng từ lâu, trưởng thôn không cần khách sáo.”

“Vâng vâng, thủ trưởng, mời4sang bên này, tôi đã dành vị trí tốt cho các vị” Mặt mày trưởng thôn vẫn kích động. Dù ông cụ đã bảo không cần gọi ông là thủ trưởng nữa, nhưng trưởng thôn cứ mở miệng ra là lại gọi thủ trưởng. Ông cụ cũng hết cách, liền đi theo ông ấy.

Trưởng thôn thật sự đã dành vị trí tốt cho bọn họ, tầm nhìn rất thoáng. Trước tiên Phó Hoành Dật đi thay đồ, hôm nay anh định cùng mọi người xuống nước mò cá. Thẩm Quân Dục thấy mà ngứa ngáy, nên cũng đi thay đồ. Xong xuôi, anh ấy lại gọi Giang Thần Hi, “Thần Hi, đi cùng đi.”

Giang Thần Hi mỉm cười, lắc đầu từ chối. Anh có hứng thú xem những hoạt động này, nhưng không có nghĩa là muốn đích thân trải nghiệm. Phó Hoành Dật và Thẩm Quân Dục rất cao, hơn nữa bề ngoài còn hơn người, nên đứng giữa đám đông vẫn rất nổi bật, có thể nói là hạc giữa bầy gà. An An vừa nhìn đã thấy ba mình, liền hướng về phía Phó Hoành Dật gọi ba ơi. Có điều, nơi này quá ồn nên anh không nghe thấy tiếng gọi của con mình.

“Oa, mẹ ơi, nhiều cá quá.” An An thấy cá được vớt lên trong lưới thì hào hứng đến mức đỏ cả mặt, phấn khích đứng trên đùi Thẩm Thanh Lan, làm cô suýt chút nữa ôm không nổi.

“An An thích lắm à?” Ôn Hề Dao cười tít mắt hỏi bé. An An gật đầu như gà mổ thóc. Cậu nhóc đưa tay chỉ về phía Thẩm Quân Dục, “Cậu.” “Cậu cũng lợi hại lắm, phải không?”

An An lại gật đầu, “Ba cũng lợi hại.” ở trong mắt An An, ba mình là người lợi hại nhất trên đời. Ngay lúc này, Phó Hoành Dật bỗng nhìn về phía Thẩm Thanh Lan, gọi An An một tiếng. Thẩm Thanh Lan liền bảo con trai nhìn ba mình.

Chỉ thấy Phó Hoành Dật đứng bên bờ, trong tay cầm một con cá lớn, đuôi cá còn đang giãy mạnh, “Ba.” An An gọi to, cả người nhào về phía trước. Nếu Thẩm Thanh Lan không chụp giữ thì chắc cậu nhóc đã ngã nhào xuống rồi. Buổi tối bên bờ sông có tiệc đêm và đốt lửa trại, cũng là tiết mục mới của thôn nhỏ này, thường cử hành vào tối hôm bắt cá. Những nơi khác, tiệc đêm đốt lửa trại toàn là nướng dê, còn ở nơi này lại là nướng cá, cho nên cũng rất thu hút một lượng khách du lịch khá lớn. Cuối cùng Bùi Nhất Ninh cũng đến nơi trước khi buổi tiệc đêm đốt lửa trại bắt đầu. “Mẹ.” Hạo Hạo thấy mẹ thì vô cùng vui vẻ. Bùi Nhất Ninh nắm tay con, đi về phía Giang Thần Hi. Giang Thần Hi cười dịu dàng, “Xong việc rồi à?” “Xong rồi, em không đến muộn chứ?” “Không, tiệc đêm chỉ sắp bắt đầu thôi.”

Có rất đông người tham gia tiệc đêm đốt lửa trại, ngoài người dân địa phương ra, đa số đều là khách du lịch. Tiệc đếm được tổ chức ở bãi đất rộng nhất cạnh bờ sông, ở giữa là đống củi rơm, mấy người mặc trang phục đầu bếp đang ở gần đây chuẩn bị vật dụng cần thiết để nướng cá.

“Lan Lan, chỗ này phát triển rất được.” Hai ngày nay, Thẩm lão gia đã được Thẩm Thanh Lan dẫn đi vòng quanh cả thôn nhỏ, vô cùng hài lòng với việc phát triển du lịch sinh thái nguyên sinh ở nơi này. “Từ đầu cháu muốn thấy một thốn nhỏ thế này, có điều anh trai làm còn chu đáo hơn cháu nghĩ nữa.” Thẩm Thanh Lan ngồi bên cạnh ông cụ, lột một quả quýt cho ông. “Nếu có nhiều người phát triển làng du lịch sinh thái thế này thì tốt quá, có thể gìn giữ ruộng đất nhiều hơn. Bây giờ mọi người luôn muốn nâng cao tốc độ phát triển kinh tế, cháu xem giờ đi đâu cũng thấy toàn là xi măng cốt thép, có còn thấy được một miếng đất nào đâu. Nhớ năm xưa, khi ông và bà nội cháu còn trẻ, quanh thủ đổ bốn phía đều là ruộng lúa, còn bây giờ thì sao, haiz...” Thẩm lão gia bùi ngùi nói. Điều này làm Thẩm Thanh Lan không khỏi nhớ lại chuyện trước đây Thẩm Quân Trạch định mua nơi này để xây khu dân cư. “Ông nội, lần chúng ta ra ngoài chơi, đừng nói về mấy chuyện nặng nề này nữa.” Thẩm Quân Dục ngồi bên cạnh, nghe thấy đoạn đối thoại của hai người thì lên tiếng.

Thẩm lão gia cũng biết một mình ông không thể thay đổi thực trạng hiện giờ nữa, bèn thở dài, “Haizz, sau này nếu có thể thì các cháu hãy cố gắng làm vài việc trong khả năng của mình nhé.” “Ông nội, chúng cháu biết rồi.” Thẩm Quân Dục nghiêm túc đáp. Thẩm lão gia rất có lòng tin với con cháu mình, nên không nói gì nữa. Mấy đứa bé chạy tới chạy lui trong sân nô đùa, Hạo Hạo thấy mà nhộn nhạo trong lòng, nhìn sang Bùi Nhất Ninh. Bùi Nhất Ninh cười nói, “Đi đi, có điều phải cẩn thận đó. Đừng để ngã đấy.”

Hạo Hạo phấn chấn gật đầu, An An thấy anh trai đi chơi cũng muốn đi theo, nhưng cậu nhóc còn quá nhỏ, tất nhiên Thẩm Thanh Lan không dám để con đi chơi, cô vội ôm con vào trong lòng, làm như không nhìn thấy ánh mắt đáng thương của An An.

Tiệc đêm kết thúc, Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật đợi đến khi An An ngủ liền nắm tay nhau đi dạo. Buổi tối ở thôn nhỏ không có những trò giải trí hiện đại nên vô cùng yên tĩnh. Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật đi trên con đường nhỏ, trong lòng vô cùng yên bình. “Phó Hoành Dật, thời gian trôi nhanh thật đấy, mới chớp mắt đã ba năm rồi.” Thẩm Thanh Lan hơi bùi ngùi. Lần đầu cô và Phó Hoành Dật đến đây là sau khi bọn họ kết hôn, vậy mà bây giờ An An đã hơn một tuổi rồi.

“Vậy ba năm qua em có hạnh phúc không?” Phó Hoành Dật hỏi, ánh mắt ấm áp. Thẩm Thanh Lan gật đầu, trong ký ức của cô thì ba năm qua là ba năm hạnh phúc nhất, niềm hạnh phúc đó là do người đàn ông này trao cho cô.

“Chỉ cần em hạnh phúc, thì đó chính là thành quả lớn nhất của anh.”

Không biết khi nào mà hai người đã đi tới chân núi. Phó Hoành Dật ngồi xổm xuống trước mặt Thẩm Thanh Lan, “Lên đi.”

Thẩm Thanh Lan nằm lên lưng Phó Hoành Dật, giống như năm trước. Anh cõng cô bước từng bước lên núi, bây giờ đã khác khi đó ở chỗ là trên núi đã được xây bậc thang. Bước chân của anh rất vững vàng, cũng rất chậm. Thẩm Thanh Lan bỗng cảm thấy năm tháng thật yên ả. Lên đến đỉnh núi, Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật nhìn về xa xa, chỉ có thể thấy mấy ngọn đèn trong thôn nhỏ. Anh ôm lấy cô từ phía sau, “Chờ sau khi buổi triển lãm tranh lần này kết thúc thì theo anh đến quân khu ở vài ngày nhé?”

“Được, An An cũng rất thích quân khu.”

“Không phải, anh chỉ nói em thôi. An An nhờ mẹ trông giúp vài ngày đi.”

Thẩm Thanh Lan muốn quay đầu lại nhưng Phó Hoành Dật lại siết chặt vòng tay, không cho cô quay lại, “Bà xã à, lâu rồi chúng ta không được tận hưởng thế giới riêng của hai người.” Giọng nói của anh mang theo chút ấm ức.

Từ sau khi An An ra đời, gần như toàn bộ sự chú ý của Thẩm Thanh Lan đều đặt lên người con. Phó Hoành Dật cảm nhận sâu sắc mình đã bị bỏ rơi, địa vị trong gia đình bị tụt giảm trầm trọng.

Thẩm Thanh Lan nghe anh ấm ức lên án mà trong lòng buồn cười, “Phó Hoành Dật, năm nay anh ba tuổi sao?” “Nếu như thế có thể làm em quan tâm anh hơn thì anh cũng không ngại.” Phó Hoành Dật mặt dày nói. Thẩm Thanh Lan nghe vậy thì chỉ biết câm nín. Sao người này lại có thể nói ra những lời không biết xấu hổ này như vậy?

Phó Hoành Dật thổi nhẹ một hơi bên tai Thẩm Thanh Lan, “Bà xã, có được không?”

Thẩm Thanh Lan không có phản ứng gì, Phó Hoành Dật dứt khoát cúi đầu ngậm lấy vành tai cô, giọng nói trầm thấp gợi cảm vang bên tai cô, “Bà xã, anh muốn em.” Cảm xúc ấm áp từ vành tai truyền tới làm cả người Thẩm Thanh Lan tê dại, ánh mắt trở nên mơ màng, nhưng cô vẫn giữ được chút lý trí sau cùng, ngọ nguậy nói, “Phó Hoành Dật, mỹ nam kế không có tác dụng đâu.” “Vậy thử xem rốt cuộc có tác dụng không nhé.” Ánh mắt Phó Hoành Dật lóe lên sự gian xảo. Nói xong, anh lại ngậm lấy vành tại Thẩm Thanh Lan, nhẹ nhàng liếm rồi cắn. Cô chỉ cảm thấy có một dòng điện chạy xẹt khắp người mình.

Cô và Phó Hoành Dật đã thân mật nhiều lần, anh hiểu rất rõ những chỗ nhạy cảm trên người cô, nên đương nhiên biết chạm vào chỗ nào thì cô sẽ bỏ vũ khí đầu hàng. Thẩm Thanh Lan bị anh trêu chọc đến mức hơi thở cũng rối loạn, cũng cùng chỉ có thể thỏa hiệp, “Được, em đồng ý, em đồng ý.” “Em đồng ý cái gì? Hửm?” Anh kéo dài âm cuối. Đây rõ ràng là chơi xấu mà, Thẩm Thanh Lan thầm nghĩ. “Sau khi kết thúc triển lãm tranh, em sẽ theo anh vài ngày, An An để mẹ trông.” Phó Hoành Dật cực kỳ hài lòng, cuối cùng cũng có cơ hội bỏ rơi bóng đèn nhỏ An An rồi. Anh cần “chấn chỉnh uy làm chồng” “Bây giờ có thể buông em ra rồi chứ?” Thẩm Thanh Lan hỏi, có điều vừa lên tiếng liền ngại ngùng đến mức cúi đầu bởi giọng nói nũng nịu của mình.

Phó Hoành Dật không buông Thẩm Thanh Lan ra mà ngược lại ưỡn thẳng người lên, để cô cảm nhận sự thay đổi của mình, “Bà xã, anh nghĩ anh muốn em.” Nhiệt độ trên mặt Thẩm Thanh Lan không ngừng tăng cao, “Ở đây không được, chúng ta về đi.”

Phó Hoành Dật không muốn trở về, mấy ngày nay An An đều ngủ cùng bọn họ, trở về sẽ có cái bóng đèn nhỏ bên cạnh, hoàn toàn không thể thỏa thích được. Anh cố gắng thuyết phục cô, “ồn ào sẽ đánh thức An An, ở đây không có ai đâu.”

“Ở đây là trên núi đấy.” Thẩm Thanh Lan đẩy anh một cái nhưng không đẩy được. Bất cứ lúc nào cũng có thể bị người ta phát hiện, nếu vậy cô sẽ không thể làm người nữa. “Khuya thế này rồi, sẽ không có ai tới đâu. Bà xã, anh khó chịu.” Phó Hoành Dật thì thầm, cánh tay càng ôm chặt Thẩm Thanh Lan hơn.

Thẩm Thanh Lan cũng rất khó chịu, dục vọng trong người bị Phó Hoành Dật trêu chọc đang kêu gào. Nhưng từ trong xương cốt, Thẩm Thanh Lan không phải là một người phóng khoáng, bảo cô làm ở chỗ này, cô thật sự không muốn.

“Chúng ta còn...” Thẩm Thanh Lan chưa nói hết câu đã bị Phó Hoành Dật chặn miệng lại, hồn đến quên trời đất. Chút lý trí cuối cùng của cô vẫn tan biến trước anh.

Một giây trước khi đánh mất chút lý trí sau cùng, Thẩm Thanh Lan nghĩ thế này cũng tốt, có lẽ như vậy có thể cho An An một đứa em trai hoặc em gái rồi.

Sau khi yên tĩnh lại, Thẩm Thanh Lan dựa trong lòng Phó Hoành Dật, khẽ thở hổn hển. Còn anh thì đang xoa bóp eo cho cô. Lúc xuống núi, Thẩm Thanh Lan được Phó Hoành Dật bể, mãi cho đến khi đến cửa chính biệt thự suối nước nóng, dưới sự yêu cầu quyết liệt của cô, anh mới thả cô xuống. Thẩm Thanh Lan tắm rửa xong liền đi ngủ ngay, còn Phó Hoành Dật thì phải giặt sạch quần áo của hai người rồi mới nằm xuống bên cạnh cô.

Đọc truyện chữ Full