TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mật Ngọt Hôn Nhân
Chương 540: Cha con nhận nhau (3)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content


An An khẽ gật đầu, “Cho chú ăn.”

Daniel ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Thanh Lan, “An An đã rộng rãi cỡ ngài Phó rồi.”

Thẩm Thanh Lan cạn lời, vừa rồi anh ta còn nói thằng bé giống y như Phó Hoành Dật, bây giờ đã lập tức đổi giọng. Nguyên tắc của anh đâu? Chỉ đáng giá một cây kẹo sao? Daniel cười tít mắt nhận cái kẹo An An đưa, rồi nhét vào miệng, “Ngon quá.” An An cũng cười tít mắt, chỉ cần không cướp mẹ của bé thì bé luôn là một đứa bé hào phóng rộng rãi. “Mẹ, ba đâu?” An An bắt đầu nhớ ba.

Thẩm Thanh Lan nhìn quanh nhưng không thấy Phó Hoành Dật, “Hiện giờ ba đang bận, con chơi với chú này trước có được không?”

An An nhíu mày, có hơi2không muốn. Daniel bế bé lên, “Đi, chủ đưa cháu đi tìm ba.”

“Dạ.” An An gật đầu. Nhận được sự đồng ý của thái tử, Daniel liền bể An An đi.

“Cô Thẩm, đã lâu không gặp.” Một giọng nói quen thuộc từ phía sau truyền tới, Thẩm Thanh Lan quay người lại thì thấy Frank. Cô mỉm cười, đúng là đã lâu cô không gặp ông, “Ông Frank, đã lâu không gặp.”

“Vị này là Noah, cô Thẩm còn nhớ không?” Frank giới thiệu người bên cạnh với Thẩm Thanh Lan. Cô mỉm cười nhìn người nọ, “Anh Noah, không ngờ anh cũng tới.”

“Cô Thẩm, vinh hạnh được gặp cô.” Noah cười nói. Thẩm Thanh Lan nhẹ nhàng bắt tay đối phương, “Ngài Noah, nghe nói lần trước anh đã đạt giải tác phẩm được yêu thích nhất, không biết khi6nào tôi mới có thể chiêm bức tranh đó đây?” “Cô Thẩm muốn xem thì chỉ cần nói một câu. Lần sau cô đến Sydney thì nhất định phải đến nhà tôi chơi đấy, tôi sẽ cho cô xem một số tác phẩm tôi sưu tầm, sẵn tiện mời cô đánh giá đôi chút.”

“Đánh giá thì không dám, tôi chỉ muốn xem tác phẩm của họa sĩ nổi tiếng để học hỏi thôi.” “Ha ha ha, cô Thẩm thật khiêm tốn. Hiện giờ cô đã là cây cọ mới ưu tú trong giới hội họa, lần trước không có cơ hội được thấy tác phẩm của cô Thẩm tham dự cuộc thi, đến bây giờ tôi vẫn thấy tiếc nuối đây.” Trong khi hai người trò chuyện thì đã thu hút sự chú ý của một số người. Thẩm Thanh7Lan biết Noah nhắc tới đề tài này là muốn cho cô cơ hội giải thích công khai. Dù sao việc vắng mặt trong cuộc thi hội họa lần trước cũng đã làm một một số họa sĩ lớn tuổi có cái nhìn xấu về cô.

Thẩm Thanh Lan mỉm cười thân thiện trả lời Noah, “Lần trước có việc ngoài ý muốn, người bạn thân nhất của tôi gặp chuyện nguy hiểm đến tính mạng, cho nên tôi chỉ đành bỏ lỡ cơ hội hiếm có đó.”

“Bạn của cô Thẩm xảy ra chuyện gì sao?” “Đúng vậy, bạn của tôi gặp nạn, suýt chút nữa đã vùi mình trong biển lửa.”

“Chẳng trách! Lúc đó tôi còn nói với Frank, một họa sĩ khiêm tốn như cô Thẩm đây sao có thể cố ý vắng mặt trong trường hợp quan trọng4như vậy được. Sinh mạng là điều quý giá nhất trên đời. Nếu tôi là cô Thẩm, tôi cũng sẽ lựa chọn giống vậy.” Thầy Tưởng đúng lúc nghe được điều này thì đi tới, “Thì ra gặp phải chuyện như thế, khó trách.”

Thẩm Thanh Lan quay lại thì thấy thầy Tưởng, đi bên cạnh ông là vài ông cụ râu tóc bạc phơ, đều là những nhân vật có sức ảnh hưởng trong giới hội họa. “Thầy Tưởng, thầy tới rồi ạ.” Thẩm Thanh Lan cúi người chào. Cô rất có duyên với vị này. Lần đầu tiên cô tổ chức triển lãm tranh, vị này đã đứng ra ủng hộ cô.

Sau đó, cô còn được gặp riêng ông. Thầy Tưởng học thức uyên bác, có thành tựu rất lớn ở lĩnh vực tranh sơn dầu và giới hội6họa trong nước, đã cho Thẩm Thanh Lan nhiều lời khuyên bổ ích. Lần trước vì cô vắng mặt trong cuộc thi hội hoa kia, thầy Tưởng còn đích thân gọi điện cho cô và nói giúp cô. Tuy Thẩm Thanh Lan không nói ra, nhưng thật sự vẫn khắc ghi trong lòng, nên càng vô cùng tôn trọng ông.

“Thanh Lan, em nói xem, em tổ chức triển lãm mời nhiều người như vậy mà không mời tôi, tôi có nên tức giận không?” Thầy Tưởng hờn trách. “Chỉ là một buổi triển lãm nhỏ, cho nên em không dám làm phiền thầy.” Thẩm Thanh Lan áy náy. Ban đầu cô cũng định mới thấy Tưởng, thế nhưng lần trước khi đến nhà chào hỏi ông thì thấy sức khỏe ông không tốt lắm, nên cô không mời. “Em là hậu bối tôi rất xem trọng, buổi triển lãm tranh của em, sao tôi có thể vắng mặt được chứ?” Thầy Tưởng nói, trong mắt đầy ý cười. Thẩm Thanh Lan lại chào hỏi với mấy vị họa sĩ khác, sau đó mới đỡ thầy Tưởng đến phòng nghỉ. “Thầy Tưởng, sao thầy lại không gọi điện thoại cho em để em ra đón thầy?” Thẩm Thanh Lan lễ phép nói.

Thầy Tưởng khoát tay, “Tôi cũng chưa già đến mức đi không nổi, không cần em đón. Vừa rồi tôi thấy lần này có khá nhiều họa sĩ tham dự, em phải nắm chặt cơ hội. Tiếc là em không thể đến cuộc thi hội họa lần trước, tôi nhớ người đoạt giải quán quân tên là Jonathan gì đó phải không?” Thẩm Thanh Lan gật đầu, “Đúng vậy, anh ta cũng là họa sĩ làm việc với Daniel, xem như cũng là người nhà cả.”

Thầy Tưởng gật đầu, “Tôi đã thấy tranh của cậu ta. Phong cách vẽ thuần thục, nét vẽ tinh tế, là một họa sĩ có tài. Nếu lần trước em tham gia, quán quân nhất định sẽ là em.”

Thẩm Thanh Lan mỉm cười, “Trong lòng em, bạn bè quan trọng hơn những điều đó.” “Tôi biết em là một đứa bé trọng tình trọng nghĩa, như vậy cũng rất tốt.” Thầy Tưởng ấm áp nói.

Trò chuyện với Thầy Tưởng vài câu nữa thì Thẩm Thanh Lan bị ông đuổi đi. Theo lời nói của ông là bên ngoài nhiều họa sĩ như vậy mà cứ nói chuyện với ông lão như ông, người ta sẽ tưởng rằng cô cố ý bỏ mặc người ta, nên nhanh chóng ra ngoài giao lưu với mọi người nhiều hơn, đây là một cơ hội rất tốt để học hỏi. Thẩm Thanh Lan bất đắc dĩ mỉm cười, đi ra phòng triển lãm. Vì buổi triển lãm đã bắt đầu nên trong phòng triển lãm có khá nhiều người. Thẩm Thanh Lan vừa đến thì thấy Daniel đang giải thích cho người khác, vây quanh anh là mấy họa sĩ tóc bạc. Thấy Thẩm Thanh Lan, anh liền vẫy tay với cô.

“Thanh Lan, để anh giới thiệu cho em, vị này chính là ngài Bernard, là bậc thầy trong giới hội họa, có âm hiểu rất sâu.” Daniel đưa tay về phía một ông cụ mũi ưng tóc hoa râm, giới thiệu. Thẩm Thanh Lan khẽ cúi người, lễ phép chào hỏi, “Ngài Bernard, chào ngài, rất vui được gặp ngài ở đây.” Thẩm Thanh Lan lịch sự lễ phép khiến Bernard rất vừa ý, vuốt râu bật cười, “Cô Thẩm, tác phẩm của cô rất sống động. Trước đây chỉ nghe tên tuổi của cô, lần này được gặp mặt làm tôi thật bất ngờ.” Bernard là người trong ban tổ chức và đánh giá cuộc thi hội họa lần trước, mà Thẩm Thanh Lan lại vắng mặt, vì thế ông đã có ấn tượng không tốt về cô, cảm thấy cô chỉ vừa mới đạt được chút thành tích đã kiêu ngạo. Lần này dù được Frank mời đến đây tham dự cùng ông ấy, nhưng ông vẫn có thành kiến với Thẩm Thanh Lan. Có điều lúc đến đây, nhìn thấy tác phẩm của Thẩm Thanh Lan, thành kiến trong lòng ông đã giảm đi đôi chút, ít nhất Thẩm Thanh Lan cũng có thực lực thật sự. Thái độ vừa rồi của cô lại làm ông thoải mái hơn. Thẩm Thanh Lan đã tìm hiểu trước phần lớn khách quý lần này nên tất nhiên biết vị này là ai. Cô mỉm cười, “So với ngài, tôi vẫn cần học tập rất nhiều điều. Bức tranh Thiếu nữ bên sông” lần trước của ngài rất tuyệt vời. Sau khi tôi thấy nó thì vẫn luôn muốn gặp ngài để học hỏi.”

Bất cứ ai cũng thích được khen ngợi, cho nên lời nói của Thẩm Thanh Lan khiến trong lòng Bernard vô cùng thoải mái, cười tít mắt nói, “Cô Thẩm đã rất xuất sắc rồi. Thật đáng tiếc vì cô không thể tham gia cuộc thi lần trước.” “Lần đó một người bạn rất thân của tôi gặp chuyện nguy hiểm đến tính mạng, nên tôi không thể tham gia được, đến bây giờ vẫn thấy vô cùng tiếc nuối.” Khúc mắc Bernard trong lòng lập tức được tháo gỡ, nhìn Thẩm Thanh Lan cũng thấy thuận mắt hơn rất nhiều. Daniel chọn góc độ Bernard không nhìn thấy, lén nháy mắt với Thẩm Thanh Lan, đổi lấy một nụ cười của cô.

Lần này sở dĩ Bernard tới là vì Daniel đã cố ý nhờ Frank mời ông, để Thẩm Thanh Lan có cơ hội giải thích trực tiếp, xem như đã làm hết sức mình.

Daniel lại giới thiệu cho Thẩm Thanh Lan làm quen với mấy họa sĩ khác. Cô đi cùng mọi người. Đoàn người vừa thưởng thức tranh của Thẩm Thanh Lan, vừa nhỏ giọng bình phẩm, đa số đều khen ngợi, có điều vẫn đưa ra một số lời khuyên, Thẩm Thanh Lan đều ghi nhớ trong lòng. “Cô Thẩm, lần này tôi có sắp xếp cho cô một cuộc phỏng vấn ngắn, bây giờ sắp đến giờ rồi.” Đi hơn nửa phòng triển lãm thì Từ Hướng Tiền vội vã đi tới, nói nhỏ bên tai cô vài câu. Thẩm Thanh Lan gật đầu, “Các vị, cháu có chút việc phải đi một lúc, rất xin lỗi vì tạm thời không thể tiếp mọi người được.” Mọi người đều gật đầu. Thẩm Thanh Lan nhìn Daniel, thấy anh ra hiệu cô cứ yên tâm, sau đó cô mới yên tâm rời đi.

Buổi phỏng vấn này đã được sắp xếp từ trước, vì Thẩm Thanh Lan không muốn lộ diện, cho nên chỉ trả lời vài câu hỏi. Người phỏng vấn cô là phóng viên của tờ báo nổi tiếng thuộc tập đoàn Hàn Thị. Thẩm Thanh Lan đã xem trước mấy câu hỏi, tất cả đều không liên quan đến vấn đề riêng tư, đây cũng là một trong những lý do khiến cô đồng ý nhận cuộc phỏng vấn này. Hai năm qua, ngoài những tác phẩm của cô thì cô và người nhà rất ít khi xuất hiện trước công chúng. Dù có cập nhật weibo cũng chưa bao giờ đăng ảnh chính diện. Chính vì thế, Thẩm Thanh Lan xem như là họa sĩ ít lộ diện nhất trong giới.

Truyền thông cũng biết thể lực của nhà họ Thẩm và nhà họ Phó rất mạnh nên không dám đăng ảnh của cô mà chưa được sự đồng ý, dần dần, có người còn quên mất dáng vẻ của Thẩm Thanh Lan. Đây chính là kết quả mà Thẩm Thanh Lan muốn, cô chỉ muốn yên tĩnh vẽ vời, yên tĩnh sống, chứ không muốn cuộc sống của mình và người nhà bị phơi bày trước mắt công chúng. Nhất là từ khi có An An, suy nghĩ này lại càng mãnh liệt hơn.

Thẩm Quân Dục là một người cuồng em gái nên tất nhiên Thẩm Thanh Lan nói thế nào thì là thể ấy, còn Phó Hoành Dật là một người cuồng vợ, cả hai người cũng đều đã đánh tiếng từ trước. Mặc dù cũng có một số phóng viên chán sống chụp lén Thẩm Thanh Lan hay người nhà, nhưng lại không có trang mạng hoặc tờ báo nào dám đăng. Lâu dần, ngay cả ký giả cũng không còn hứng thú chụp ảnh cuộc sống riêng của Thẩm Thanh Lan nữa.

Cuộc phỏng vấn diễn ra rất nhịp nhàng, Thẩm Thanh Lan đang trả lời câu hỏi của phóng viên thì chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn. Cô định không quan tâm thể nhưng tiếng ồn càng ngày càng lớn nên đành đứng dậy đi ra ngoài.

Hôm nay có rất đông người đến tham dự buổi triển lãm của Thẩm Thanh Lan, trong đó có khá nhiều người nổi tiếng trong giới hội họa, có thể nói là quần long hội tụ. Mọi người đang yên tĩnh thưởng thức tranh, thỉnh thoảng có vài phóng viên chụp ảnh mấy bức tranh trên tường, không khí trong phòng triển lãm rất trật tự. Đúng lúc này, bỗng nhiên có một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi đi vào, trong tay không biết cầm thứ gì, hất mạnh lên một bức tranh trên tường, bức tranh lập tức bị nhuộm đầy sơn đỏ. Một tác phẩm hoàn hảo cứ như thể bị phá hỏng.

Chuyện này xảy ra quá đột ngột, đến khi mọi người phản ứng kịp thì đã có ba tác phẩm của Thẩm Thanh Lan bị phá hủy. Ngay khi người phụ nữ đó phá hoại tác phẩm thứ tư thì Phó Hoành Dật đã đá bay thùng nước sơn trên tay bà ta. Sơn đỏ văng tung tóe đầy đất, người phụ nữ kia cũng bị anh đá ngã xuống đất.

“Bà là ai, tại sao làm vậy?” Sắc mặt của Phó Hoành Dật lạnh lẽo, ánh mắt nhìn người phụ nữ rét lạnh. Người phụ nữ co rúm lại, nhìn những người vây xung quanh, thấy có người cầm máy ảnh chụp ảnh thì lập tức hưng phấn, vỗ mạnh đùi, gào thét, “Thẩm Thanh Lan không biết xấu hổ, chuyên sao chép tranh của người khác. Họa sĩ thiên tài gì chứ, hoàn toàn chỉ là kẻ trộm cắp vô liêm sỉ cướp thành quả của người khác. Không biết xấu hổ!”

Mấy lời này lập tức làm dậy sóng. Bất kể là giới hội họa hay giới văn học, cũng sợ nhất là mấy chuyện sao chép đạo nhái này. Một khi có họa sĩ hoặc tác giả mang cái danh sao chép trên lưng, thì đời này đều không thể rửa sạch. Ở đây có rất nhiều họa sĩ có sức ảnh hưởng lớn, nếu thật sự có chuyện này thì cả đời Thẩm Thanh Lan cũng đừng mong hoạt động trong giới nữa. Bây giờ cô ở vị trí cao thế nào thì khi ngã xuống sẽ thảm nhường ấy. Phó Hoành Dật hiểu rất rõ điều này, cho nên người phụ nữ vừa mở miệng anh đã biết sự việc nghiêm trọng, nhanh chóng liếc nhìn Daniel. Daniel tiến lên một bước, “Bà có biết mình đang nói gì hay không?” Người phụ nữ thấy có nhiều người nên chẳng sợ ánh mắt của Phó Hoành Dật, giương nanh múa vuốt, “Tất nhiên tôi biết mình đang nói gì rồi, tôi còn muốn hỏi Thẩm Thanh Lan, trộm cắp tác phẩm của người khác, vậy mà cô còn có mặt mũi công khai tổ chức triển lãm tranh sao?”

Phó Hoành Dật híp mắt, rất muốn lỗi người phụ nữ ăn nói lung tung trước mắt ra ngoài, thế nhưng hiện giờ nhiều người tụ tập ở đây, còn có cả phóng viên, nếu như lúc này lỗi người này đi, thì sợ rằng dù Thẩm Thanh Lan không ăn cắp ý tưởng, cũng sẽ trở thành kẻ đạo nhái, có tật giật mình trong mắt những người này.

Daniel cũng sa sầm mặt. Nhận ra khi người phụ nữ nhìn thấy phóng viên và mọi người vây xem thì ánh mắt lập tức hưng phấn, anh liền hiểu ý đồ của người phụ nữ này là muốn làm lớn chuyện, hủy hoại danh tiếng của Thẩm Thanh Lan.

Daniel và Phó Hoành Dật nhìn nhau, rồi trầm giọng nói, “Bà nói Thẩm Thanh Lan ăn cắp ý tưởng, vậy chứng cứ đâu? Nếu không có chứng cứ thì tôi sẽ kiện bà tội phỉ báng.”

Người phụ nữ vẫn ngoan cố, “Mọi người xem đi, mấy người này thật phách lối, trước mặt mọi người còn dám uy hiếp người khác thế này. Nếu như không có mặt mọi người, chắc bọn họ sẽ đánh tôi mất.”

Daniel sầm mặt, anh uy hiếp bà ta lúc nào? Anh chỉ trần thuật sự thực thôi mà.

Thầy Tưởng đi từ trong đám người tới, nhìn người phụ nữ đang ngồi dưới đất khóc lóc om sòm. Ông là người trí thức nên cực kỳ không thích đàn bà chanh chua, nhíu mày, “Cô nói Thẩm Thanh Lan ăn cắp ý tưởng, vậy xin hỏi em ấy sao chép tác phẩm của người nào? Hôm nay mọi người đều có mặt ở đây, tôi còn là hội trưởng hiệp hội họa sĩ. Nếu lời cố nói là sự thật, thì hội trưởng tối đây tất nhiên sẽ không làm ngơ.”

Người phụ nữ nghi ngờ nhìn Thầy Tưởng, “Ông là hội trưởng thật à?” Thầy Tưởng đứng thẳng người, “Tất nhiên, nếu cô không tin thì có thể hỏi những người ở đây.”

Người phụ nữ xua tay, “Ông đã nói vậy thì tôi sẽ tin ông một lần. Mấy lời tôi vừa nói đều là thật, Thẩm Thanh Lan chính là một kẻ ăn cắp ý tưởng không biết xấu hổ, còn tự xưng là họa sĩ thiên tài, thật nực cười.”

“Cô nói nhiều như vậy nhưng vẫn chỉ lời nói từ một phía, điều này sao có thể làm chúng tôi tin tưởng được? cô đưa ra chứng cứ đi.” Thầy Tưởng cau mày nói.

“Chứng cứ à, tôi có!”

Đọc truyện chữ Full