TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mật Ngọt Hôn Nhân
Chương 603

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content
May mà họ cũng không đi quá xa, chỉ ngồi ở một quán cà phê gần Đại Viện Quân khu, nên nhanh chóng về đến nơi. Vừa vào nhà, hai chị em đã nghe thấy một loạt tiếng đồ sứ bị vỡ do Lư Nhã Cầm đập vỡ. Mặt Thẩm Quân Trạch biến sắc, nhanh chóng đi tới thì trông thấy mẹ mình cầm cái gạt tàn lên, toan đập vỡ. “Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?” Thẩm Quân Trạch quát to giận dữ. Tiếng quát đột ngột khiến Lư Nhã Cẩm giật mình, động tác cũng khựng lại. Bà ta quay đầu, thấy khuôn mặt xanh mát của con trai thì ánh mắt trở nên hoảng loạn.

“Quân Trạch, con... sao con2lại tới đây?”

“Nếu con không tới thì mẹ định đập phá hết đồ đạc nhà họ Thẩm sao?” Vẻ mặt Thẩm Quân Trạch lạnh lẽo. Nhìn đống lộn xộn trên sàn rồi lạnh lùng nhìn mẹ, cậu ta thật sự không ngờ mẹ mình lại có thể đến nhà họ Thẩm gây chuyện: “Mẹ, mẹ nói cho con biết, mẹ đến đây làm gì? Bây giờ mẹ đang làm cái gì hả?”

“Mẹ... mẹ..” Vừa rồi Lư Nhã Cầm hừng hực khí thế, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của Thẩm Quân Trạch thì lập tức không nói nên lời: “Mẹ chỉ...”

“Quân Trạch, cháu đến vừa đúng lúc. Mẹ cháu bảo chúng ta chia rẽ quan hệ giữa mẹ con cháu, nên cháu8mới chuyển ra ngoài sống một mình, mới lạnh nhạt với cô ta, thậm chí ngay cả nhà cũng không muốn về. Cháu nói cho rõ với mẹ cháu, rốt cuộc có phải như vậy không?” Sở Vân Dung tức đến nỗi mặt mũi trắng bệch. Bà chưa bao giờ gặp người đanh đá như thế, nói năng hòa nhã chưa được mấy câu đã ra tay đập phá đồ đạc. Nếu không phải Thẩm Quân Trạch và Thẩm Thanh Lan đến kịp thì bà còn tính gọi cảnh vệ. Còn để ý đến diện gì chứ, hôm nay bà cũng mặc kệ hết.

Thẩm Thanh Lan để ý tới Thẩm lão gia trước. Thấy ông tuy rất tức giận, nhưng may thay2sắc mặt vẫn bình thường thì mới yên tâm. Ánh mắt cô rét lạnh nhìn Lư Nhã Cầm. Thẩm Quân Trạch nghe vậy thì sắc mặt đen như đít nồi: “Chỉ vì chuyện này mà mẹ chạy đến nhà họ Thẩm gây chuyện? Mẹ, bất kỳ ai trong nhà họ Thẩm cũng chưa từng nói một câu không tốt về mẹ. Họ cũng chưa từng bảo con rời xa mẹ. Ngược lại, bác gái còn thường xuyên khuyên con đừng mải mê công việc, phải siêng về thăm mẹ, dù là ăn cùng mẹ một bữa cơm” “Quân Trạch, con đừng nói tốt cho họ. Nếu không phải do họ thì sao con lại xa cách mẹ. Chúng ta đã từng là2mẹ con thân thiết nhất mà.” Lư Nhã Cầm kéo tay áo Thẩm Quân Trạch, cuống quýt nói.

Thẩm Quân Trạch lạnh lùng nhìn bà ta: “Chúng ta xa cách là bởi Lư Tiến Tài chứ không phải bởi nhà họ Thẩm. Mẹ nên cảm ơn nhà họ Thẩm đã kịp thời lôi con từ vực sâu lên, không để con hoàn toàn biến thành tên vô dụng. Mẹ biết hành vi của mẹ bây giờ gọi là gì không? Là lấy oán trả ơn.” Bốn chữ cuối cùng, Thẩm Quân Trạch rít qua kẽ răng. Trên cổ và trên tay cậu ta nổi đầy gân xanh, có thể thấy cậu ta đang vô cùng tức giận.

Sáng nay, hai mẹ con họ cũng6đã cãi nhau vì chuyện này. Bây giờ, bà ta chạy tới nhà họ Thẩm gây chuyện. Sau này bảo cậu ta đối mặt như thế nào với người của nhà họ Thẩm đây? Mẹ mình có thật sự suy nghĩ cho mình chút nào không?

“Nếu không phải bọn họ nói xấu cậu con trước mặt con, thì quan hệ giữa con và cậu con sẽ không đi tới tình trạng hôm nay, tất cả đều là lỗi của bọn họ.” Bất kể người khác nói gì, Lư Nhã Cẩm chỉ một mực cho rằng chuyện này là do nhà họ Thẩm gây ra. Trong tư duy logic của bà ta, nhà họ Thẩm chính là đầu sỏ. Thẩm Quân Trạch thất vọng nhìn mẹ mình, sau đó xoay người, dứt khoát cúi mình trước Thẩm lão gia và Sở Vân Dung: “Ông nội, bác gái cả, chuyện hôm nay là do mẹ cháu sai, cháu thay mẹ xin lỗi ông và bác, cháu sẽ xử lý tốt chuyện này, sẽ cho mọi người một câu trả lời rõ ràng.”

Lư Nhã Cầm kéo Thẩm Quân Trạch, “Quân Trạch, dựa vào đâu mà con phải xin lỗi, chuyện này không phải là lỗi của con.”

“Vậy mẹ thừa nhận chuyện này là lỗi của mẹ?” Thẩm Quân Trạch lạnh lùng hỏi ngược lại.

Lư Nhã Cẩm nghẹn họng: “Mẹ cũng không sai, là nhà họ Thẩm sai. Nếu trước đây bọn họ đồng ý chuyện của ba mẹ, thì ba mẹ sẽ không đến nỗi tới nơi đất khách tha hương nhiều năm, cũng sẽ không trở thành trò cười của thủ đô. Sau khi chúng ta trở về thì sao, bọn họ không tuyên bố với bên ngoài sự tồn tại của chúng ta, chỉ coi chúng ta là người dưng. Thậm chí, sau khi ba con qua đời, bọn họ còn đuổi chúng ta ra khỏi nhà họ Thẩm. Chẳng lẽ con quên hết những chuyện này rồi sao?”

“Mẹ, mẹ có thể hiểu lý lẽ chút được không? Chuyện này hoàn toàn không phải là như vậy!” Thẩm Quân Trạch giận dữ gầm lên: “Mẹ đừng đổi trắng thay đen được không?” Thẩm Quân Trạch dịu giọng, nói với Thẩm lão gia: “Ông nội, thật xin lỗi về chuyện hôm nay, hôm khác cháu sẽ đến tạ tội.” Dứt lời, mặc kệ Lư Nhã Cầm giãy giụa, Thẩm Quân Trạch ta kéo mạnh bà ta ra khỏi nhà họ Thẩm. Từ đầu tới cuối, Thẩm Thanh Lan không nói một câu chuyện này giao cho Thẩm Quân Trạch xử lý là tốt nhất. “Chị Tống, chị quét dọn chỗ này một chút, chuyện gì thể không biết..” Sở Vân Dung thở dài, nhưng không giận lây sang Thẩm Quân Trạch. “Ông nội, ông không sao chứ?” Thẩm Thanh Lan quan tâm tới sức khỏe của Thảm lão gia hơn. Lư Nhã Cầm khiến Thẩm lão gia tức giận, nếu có mệnh hệ gì thì cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua... Cũng may sức khỏe ông cụ vẫn ổn, hơn nữa đã trải qua sóng to gió lớn, chuyện hôm nay đối với ông chẳng là gì, chỉ có tâm tình bị ảnh hưởng mà thôi. Thẩm lão gia lắc đầu: “Ông không sao, sao các cháu lại về cùng nhau?” “Vừa rồi chúng cháu đang nói chuyện, nhận được điện thoại thì cùng về luôn.” Thẩm Thanh Lan từ tốn nói: “Ông nội, cháu dìu ông lên lầu nghỉ ngơi nhé” Thẩm lão gia gật đầu, mặc dù hôm nay ông không nổi giận, nhưng Lư Nhã Cẩm nói năng lớn tiếng, ông cũng rất đau đầu.

Thẩm Quân Trạch dẫn Lư Nhã Cầm về đến nhà, đóng sầm cửa lại: “Mẹ, rốt cuộc hôm nay mẹ muốn làm gì? Mẹ muốn nói lý lẽ gì với nhà họ Thẩm, muốn nhà họ Thẩm nói rõ cái gì với mẹ? Mẹ nói với con xem nào, để con nói cho rõ mę.” Vừa về đến nhà, Thẩm Quân Trạch liền nổi giận. Cơn giận của Lư Nhã Cầm còn chưa tan: “Con làm cái gì thế hả? Mẹ làm những chuyện này chẳng phải đều là vì muốn tốt cho con sao!”

“Tốt cho con? Mẹ, mẹ tự hỏi lương tâm mẹ xem, thật sự là vì muốn tốt cho con sao? Còn không phải vì sự ích kỷ của mẹ à? Nếu thật sự vì tốt cho con thì mẹ đã chẳng đến nhà họ Thẩm gây chuyện, lại càng không đập đồ ở đó. Tại sao trước đây con không phát hiện hóa ra mẹ còn là người như vậy nhỉ?”

“Quân Trạch, con có ý gì? Con là con trai duy nhất của mẹ, mẹ không vì con thì vì ai?” “Vì sự ích kỷ của mẹ. Mẹ đừng lấy danh nghĩa vì muốn tốt cho con ra để nói.”

“Thẩm Quân Trạch, con thật sự bị ma ám rồi đúng không? Mẹ vì con mà cúi đầu lấy lòng cậu con, con còn nhớ mẹ đã nói gì lúc mẹ bị nhà họ Thẩm đuổi đi không? Bây giờ con lại có thể bỏ rơi mẹ. Sớm biết như vậy thì lúc đầu mẹ còn sinh con ra làm gì, nên bóp chết con thì hơn.”

“Đúng vậy, mẹ sinh con ra làm gì? Khi đó mẹ muốn gả vào gia đình giàu có, làm phu nhân nhà giàu, ai ngờ nhà họ Thẩm lại cương quyết như vậy, thà vứt bỏ ba chứ không bằng lòng cho mẹ bước chân vào nhà. Bây giờ, người chồng

mẹ lựa chọn đã qua đời, có phải mẹ cực kỳ hối hận trước đây đã lấy ba con không?” Hôm nay Thẩm Quân Trạch thật sự bị hành vi của Lư Nhã Cẩm chọc giận, nói năng có phần bất chấp. Trước đây cậu ta là kẻ chẳng sợ gì, tuy mấy năm nay đã trưởng thành rất nhiều, nhưng thói quen, hành vi từ nhỏ cũng đâu thể nói thay đổi là thay đổi được..

“Bốp!” Một cái tát giáng xuống mặt Thẩm Quân Trạch: “Thẩm Quân Trạch, con nói tiếng người đó hả?” Lư Nhã Cẩm đau lòng nói, không ngờ trong mắt con trai, bà ta lại là người ham hư vinh như vậy. Năm xưa bà ta thật lòng yêu Thẩm Nhượng, không phải vì thân phận của ông, nếu không bà ta cũng đã không theo ông tới nơi đất khách quê người nhiều năm như thế. “Thẩm Quân Trạch, trên thế giới này ai cũng có thể chỉ trích mẹ, chỉ có con là không được!” Trong lòng Thẩm Quân Trạch hơi hối hận, không nên nhất thời nói không lựa lời như vậy, thế nhưng cậu ta thật sự tức giận: “Mẹ, con xin lỗi.” “Nhà họ Thẩm khinh thường mẹ cũng thôi đi, không ngờ hôm nay ngay cả con trai của mẹ cũng khinh thường mẹ. Mẹ có thể lựa chọn xuất thân thấp hèn của mình sao? Lẽ nào mẹ không muốn giống như Sở Vân Dung, sinh ra trong gia đình giàu sang, có tiền tiêu không hết, thân phận cao quý xứng với chồng, được gia đình chồng yêu thích và chấp nhận, chứ không giống như mẹ, bị cuộc sống bức bách, bất đắc dĩ lựa chọn một công việc không mấy thể diện? Quân Trạch, dù mẹ có nợ cả thế giới, thì mẹ cũng không nợ con.” Hai mắt Lư Nhã Cẩm đẫm nước, bà ta thật sự đau lòng.

“Mẹ, con xin lỗi, lúc nãy con nói không lựa lời, là lỗi của con, con không có ý khinh thường mẹ, mẹ cũng biết con tức giận không phải vì chuyện này.” “Không phải con không vui khi mẹ đến nhà họ Thẩm tranh luận sao? Nhưng Quân Trạch, mẹ nói sai ư? Nếu không phải do bọn họ thì quan hệ của chúng ta sẽ đi đến mức này sao?” “Mẹ, chuyện này không liên quan đến nhà họ Thẩm, là do Lư Tiến Tài, mẹ có thể hiểu lý lẽ chút không?” Thẩm Quân Trạch thật sự buồn bực, cậu ta cảm thấy dù có nói gì thì cũng không thể nào có tiếng nói chung với Lư Nhã Cầm. “Nếu không phải là nhà họ Thẩm khích bác ly gián thì quan hệ giữa con và cậu vẫn sẽ rất tốt.” Lư Nhã Cầm đã một mực khăng khăng chuyện nào, thì hệt như tự thôi miên. Thẩm Quân Trạch rất muốn nổi đóa, cậu ta chống nạnh đi qua đi lại trong phòng khách, cố gắng đè nén tức giận, cố gắng bình tĩnh nói chuyện. “Mẹ, chúng ta đều bình tĩnh lại, ngồi xuống nói chuyện cho đàng hoàng.”

Lư Nhã Cầm không muốn cãi nhau với con trai nên ngồi xuống, Thẩm Quân Trạch ngồi đối diện bà ta: “Mẹ, nếu hôm nay con nói gì không đúng, khiến mẹ đau lòng thì con xin lỗi, là con không tốt.” Dù sao cũng là con trai mình, thầy Thẩm Quân Trạch đã nói xin lỗi, Lư Nhã Cầm cũng mềm lòng, dịu giọng nói: “Quân Trạch, không phải mẹ thật sự muốn thế nào với nhà họ Thẩm, dù mẹ làm gì thì cũng là vì muốn tốt cho con. Mẹ biết trong lòng con hận cậu, nói thật, mẹ cũng không tán thành cách làm của cậu, thế nhưng Quân Trạch, bây giờ chúng ta đang ăn nhờ ở đậu, nếu cậu con muốn đối phó với con thì đó chỉ là chuyện rất đơn giản. “

“Con đừng nói, hãy nghe mẹ nói hết. Mẹ biết con muốn nói nhà họ Thẩm sẽ giúp con, nhưng nhà họ Thẩm thật sự giúp sao? Đúng vậy, bọn họ bồi dưỡng con, để con trở nên tốt hơn trước đây, nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi. Nếu bọn họ thật lòng muốn giúp con, thì bọn họ nên giúp con lấy lại công ty của ba con rồi giao cho con. Chuyện này đối với Thẩm Quân Dục chỉ là một cái nhấc tay. Nhưng mấy năm qua, bọn họ trơ mắt nhìn cậu con phát triển công ty lớn mạnh, đâu có ý giúp con?”

Đọc truyện chữ Full