TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mật Ngọt Hôn Nhân
Chương 676: Quả quả ngang ngược (2)

Từ hôm Đoạn Lăng tìm Cổ Giai Giai đến nay, cô ta cứ nghĩ sau đó anh sẽ quay lại tìm mình, nhưng ba ngày rồi vẫn không thấy bóng dáng anh đâu, không chỉ vậy, đến tin nhắn cũng không gửi lấy một tin. Cô ta bắt đầu2cuống lên.

Cô ta muốn gọi điện thoại cho anh, nhưng không biết nói gì, cũng không thể nói thẳng ra là bắt anh chịu trách nhiều về chuyện đó, vì bản thân cô ta đã nói không cần anh để ý đến chuyện hai người đã từng lên giường9với nhau, giờ lại trở mặt thì chẳng phải cô ta đang tự vả vào mặt mình sao? Đến lúc đó, Đoạn Lãng sẽ nghĩ cô ta như thế nào? Nhưng cứ chờ đợi như thế này thì với cô mà nói, còn hơn cả sự giày vò. Suy6đi nghĩ lại, Cổ Giai Giai không có cách nào tốt hơn, chỉ có thể ở nhà lo lắng suông.

Mấy ngày nay, Đoạn Lăng đang cố gắng quên chuyện xảy ra đêm đó, như Thối Trạch Vũ đã nói, bản thân Cổ Giai Giai đã không để ý, mà0anh cũng chẳng muốn cưới cô ta, vậy cứ xem như đêm đó là một đêm qua đường, quên đi thì hơn. Mà dường như Cổ Giai Giai cũng không muốn nhìn thấy mình. Tối hôm đó anh đến tìm cô ta còn bị nhốt ngoài cửa, cho nên7anh muốn để cho hai người yên tĩnh suy nghĩ mấy ngày. Chính vì thế mà khiến Cổ Giai Giai cứ như kiến ngồi trên chảo nóng. Cố Giai Giai quẫn bách thế nào thì chuyện này Đoạn Lăng chẳng thể nào biết được. Mấy ngày nay, anh tất bật với công việc, vì chỉ có công việc mới giúp anh quên đi mọi chuyện. Lại thêm hai ngày, Cổ Giai Giai không thể ngồi yên được nữa, cô ta đành đến thẳng công ty Đoạn Lăng tìm anh. “Cố Cổ, Tổng Giám đốc Đoạn đang họp, cô không thể vào được.” Thư ký chặn cô ta lại ở ngoài cửa. Cổ Giai Giai nhăn mày, cô ta không ưa thư ký của Đoạn Lăng, mỗi lần thấy cô ta, mặt mày cô thư ký này đều như đưa đám, “Tôi đến văn phòng chờ anh ấy.” “Cô Cố, Tổng Giám đốc Đoạn không có ở đây, tôi xin lỗi không thể để cô vào được.” Thư ký làm hết phận sự của mình, không thể để Cố Giai Giai vào phòng. Cố Giai Giai bực bội, “Đoạn Lăng là anh rể tôi, tôi chờ anh ấy chứ có ăn cắp bí mật gì đâu mà cô cản tôi?” “Cố Cổ, tôi chỉ đang làm đúng phận sự của mình thôi. Tổng Giám đốc Đoạn đã nói, không có anh ấy ở đây thì không ai được bước chân vào phòng anh ấy.” Cô biết Cổ Giai Giai, cũng biết cô ta là em vợ của sếp, theo lý mà nói, cô không nên có thái độ như thế với cô ta mới phải, những Đoạn Lăng là ông chủ, cô phải nghe lệnh cấp trên. “Tôi cứ muốn vào đấy.” Cố Giai Giai nhìn chằm chằm vào thư ký, cảm thấy mình bị sỉ nhục. Không muốn cho cô ta vào thì cô ta càng phải bước vào đó cho bằng được. Hơn nữa thái độ của thư ký hôm nay hơi khác thường. Bình thường khi cô ta đến, thư ký chưa từng chặn cô ta, Thế này khiến cô ta hoài nghi không phải Đoạn Lăng không có trong phòng, và lý do đi họp chỉ là cái cớ, mà thật ra là anh không muốn gặp mình. Thái độ trốn tránh thế này có phải là vì anh không muốn chịu trách nhiệm với mình hay không. Anh thật sự định xem chuyện đêm đó chưa từng xảy ra sao? Nghĩ đến đây, Cố Giai Giai liền hất tay thư ký ra, đi thẳng vào phòng. Thư ký cố gắng kéo tay cô ta lại. “Cố Cổ, đừng làm khó tôi, nếu Tổng Giám đốc Đoạn trở về thì sẽ khiển trách tôi, nếu nghiêm trọng hơn, tôi sẽ còn bị đuổi việc, mong cô Cố hiểu cho tôi. Cô có thể ngồi đây chờ anh ấy một lát được không ạ?” “Cô tránh ra, hôm nay tôi phải vào trong đó” Bị chặn cửa, sắc mặt Cổ Giai Giai sa sầm, bực bội đẩy mạnh thư kỹ, mở cửa vào phòng ra. Trong phòng có người, nhưng không phải Đoạn Lăng mà là Hạo Hạo. Cậu bé ngồi trên ghế Đoạn Lăng, ngồi ngay ngắn làm bài tập.

Cổ Giai Giai đẩy cửa khá mạnh, nên của đập vào tường, gây ra tiếng động lớn, khiến Hạo Hạo đang ngồi làm bài tập bên giật mình, bút quẹt một đường dài rách cả vở. Cố Giai Giai không ngờ Hạo Hạo lại ở đây. “Cô Cổ, mời cô ra ngoài.” Thư ký lúc này đã vô cùng bực mình với hành động của Cổ Giai Giai. Dường như Cố Giai Giai không nghe thấy lời thư ký, chỉ nhìn Hạo Hạo, vẻ mặt khó chịu, căm ghét hỏi, “Sao nó lại ở đây?” Hạo Hạo biết Cổ Giai Giai không thích mình, cho nên cậu nhóc cũng không hề giận hờn gì với cách nói chuyện của cô ta, chỉ yên lặng lau vết mực bị vẩy lung tung. Cổ Giai Giai thấy Hạo Hạo làm như không thấy mình, thì sắc mặt càng đen sì hơn. Quả nhiên là thằng con hoang của Bùi Nhất Ninh, đều đáng ghét như nhau. “Ở đây không có chuyện của cô, đi ra ngoài.” Cố Giai Giai nhăn nhó nói với thư ký. Cô thư ký vẫn đứng đó, “Cô Cố, đây là phòng làm việc của Tổng Giám đốc Đoạn, anh ấy không ở đây thì không ai được vào, mời cô ra ngoài.” “Anh ấy không ở đây, những người khác cũng không được vào, vậy sao nó được ở đây?” Cố Giai Giai chỉ thẳng vào Hạo Hạo. Tất nhiên là thư ký sao biết Hạo Hạo là con của sếp mình, đây cũng không phải lần đầu tiên anh dẫn thằng bé đến, “Hạo Hạo là do Tổng Giám đốc Đoạn đưa đến đây, hơn nữa trước khi anh ấy họp đã căn dặn lúc anh ấy không có ở đây thì không ai được vào phòng quấy rầy cậu bé, vì thế mong cô ra ngoài cho.”

“Hôm nay tôi sẽ không đi đâu cả. Tôi ngồi đây chờ anh ấy.” Cổ Giai Giai ngồi xuống ghế sô pha. Vì sao thằng nhóc này có thể ở đây, còn cô ta thì không?

Vẻ mặt của thư ký bối rối, “Cô Cố, cô còn thế này thì buộc lòng tôi phải gọi bảo vệ đấy.” Sắc mặt của Cổ Giai Giai sa sầm, cô ta nhìn chằm chằm vào thư ký, “Cô có tin chờ đến khi anh rể tôi quay lại thì người đi sẽ là cô không?” Chỉ là một thư ký nho nhỏ, nói trắng ra chỉ là kẻ làm công cho Đoạn Lăng. Chờ đến khi cô thành vợ của Đoạn Lăng, chuyện đầu tiên làm sẽ là đuổi thẳng cổ con bé thư ký nhiều chuyện này.

Hai người tranh cãi ầm ĩ khiến Hạo Hạo không làm bài tập được. Cậu bé hơi nhăn mày, nói với thư ký, “Di Chu ơi, cứ để di ấy ở đây đi ạ.” Cô thư ký nhìn cậu bé, giọng nói cũng hiền hòa hơn, “Một mình cháu không sao chứ?” Hạo Hạo gật đầu, rồi nhìn phớt qua Cổ Giai Giai. Cố Giai Giai lườm cô ấy, “Ý cô là gì? Không lẽ tôi lại đi ăn hiếp một thằng nhóc?” Dĩ nhiên là thế nên mới lo. Thư ký thẩm mỉa mai trong lòng. Cố Giai Giai sao không biết trong lòng thư ký nghĩ gì. Cô ta càng căm ghét cô hơn, chỉ tiếc bây giờ cô ta chưa phải là chủ công ty, nếu không thì cô ta đã đá người phụ nữ này ra khỏi cửa rồi. “Cô Cổ, Tổng Giám đốc sẽ về ngay.” Thư ký nhìn Cổ Giai Giai cảnh cáo, nói bóng gió rằng đừng có làm chuyện gì xấu xa, để khỏi bị Đoạn Lăng nhìn thấy. Cổ Giai Giai phẩy tay, “Đi ra ngoài đi! Chỉ là một thư ký nhỏ mà làm ra vẻ.” Thư ký không yên lòng nhìn Hạo Hạo, nhưng vẫn đi ra ngoài. Chờ thư ký đóng cửa lớn, Cố giai Giai mới nhìn qua Hạo Hạo, nhưng cậu bé không để ý đến. Cô ta đứng dậy, đi đến cạnh cậu bé, “h làm bài tập cơ đấy.” Hạo Hạo vẫn cúi đầu, không nói gì. “Tao đang nói với mày đấy, thằng ranh này, sao không nói gì?” Hạo Hạo không bỏ viết xuống cũng không ngẩng đầu, từ tốn nói, “Chẳng phải di đã thấy cháu làm bài tập rồi sao?”

Nghe thấy lời nói không mấy thân thiện của Hạo Hạo, sắc mặt Cổ Giai Gia rất khó coi, “Hôm nay mày không đi học hả? Sao lại ở đây?” Thường thì cuối tuần nó mới ở chung với Đoạn Lăng.

Hạo Hạo không muốn nói chuyện với cô ta, nên cũng không trả lời. Đáng lẽ hôm nay cậu đi học, nhưng trong khối phát hiện có học sinh bị bệnh, phải cách ly, trường học sợ lây cho các học sinh khác, nên cho học sinh nghỉ ở nhà. Mấy hôm nay Hạo Hạo đều ở nhà, Đoạn Lăng biết nên gọi điện thoại cho Bùi Nhất Ninh nói muốn đưa cậu bé đi xem phim. Ai ngờ bỗng nhiên có cuộc họp quan trọng, nên anh đành để cậu ở đây chờ, khi nào họp xong thì cả hai sẽ đi xem phim.

“Haiz, trẻ con mà chẳng lễ phép gì cả, tao nói chuyện với mày, tốt xấu gì mày cũng nên đáp một câu, cứ không nói gì là sao?” Thấy Hạo Hạo không để ý đến mình, Cổ Giai Giai bực bội, “Mày với mẹ mày y như nhau, đều là loại vô học.”

Cô ta vừa nói hết câu, Hạo Hạo lập tức ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn Cố Giai Giai, “Không được nói mẹ cháu như thế.”

“Tao nói mẹ mày thì sao? Tao nói gì sai à? Mẹ mày không chỉ vô học, mà còn không biết xấu hổ, chưa có chồng mà đã sinh con.” Cổ Giai Giai khinh khỉnh nói. Cô ta không hề nghĩ đến chuyện Hạo Hạo chỉ là một đứa trẻ bảy tuổi, và nói chuyện thể này với một đứa trẻ bảy tuổi là vô cùng không nên.

Khuôn mặt Hạo Hạo đỏ bừng, nhìn Cố Giai Giai chằm chằm, “Dì đừng nói mẹ cháu như vậy, mẹ cháu không phải như thế? “Không phải cái gì, chẳng lẽ mẹ mày không phải chưa cưới mà đã sinh mày à?” Cố Giai Giai hỏi ngược lại.

Hạo Hạo không thể phản bác được, “Nhưng dù không được nói mẹ cháu như thế. Mẹ cháu là người tốt nhất trên đời này.”

“Buồn cười chết mất. Nếu mẹ mày tốt nhất trên đời, thì thế giới này chẳng có người phụ nữ nào tốt cả! Người như mẹ mày ấy à, ngày xưa sẽ bị nhốt lồng heo thả trôi sông đấy. Chắc mày chưa biết nhất đồng heo là gì nhỉ? Để tao nói cho nghe, người phụ nữ ngày xưa nếu không biết tứ đức, như mẹ mày ấy, thì sẽ bị nhốt trong lồng nhốt heo, rồi thả trôi song cho đến chết. Đấy là nhốt lồng heo trôi sông đấy. May mà mẹ mày giờ ở này đấy, chứ nếu ở thời xưa thì làm sao có thể sinh ra mày được.”

“Mà mặt mẹ mày cũng dày thật, sinh ra thứ con như mày. Nếu như tao thì sớm chết đi cho rồi, sống chỉ xấu mặt.” “Xoảng.” Cốc trà bị ném thẳng đến dưới chân Cổ Giai Giai.

Hạo Hạo tức giận, khuôn mặt vốn xinh xắn đã đỏ bừng, trừng mắt nhìn Cổ Giai Giai, “Dì là người xấu, đừng có nói xấu mẹ cháu như thế! Dì là kẻ xấu nhất thế giới, dì mới là người không được dạy dỗ.” Một đứa trẻ không biết gây gổ như Hạo Hạo lại bị tức giận đến nỗi phải mắng chửi người khác.

Cố Giai Giai giật mình, không ngờ một đứa nhỏ như Hạo Hạo lại có gan mắng lại mình. Cô ta lập tức nổi giận, “Thằng nhóc mất dạy, không chỉ dám chửi mà còn dám ném đổ vào tao à. Mày tưởng tao không dám đánh mày chứ gì? Hôm nay tao sẽ thay ba mày dạy lại cái thứ như mày.” “Dì mà dám đánh cháu, cháu sẽ nói cho ba cháu biết.” Hạo Hạo ngẩng đầu cãi lại, không hề sợ hãi. “Tao sợ mày mách chắc? Mày có tin là tao đánh mày, ba mày cũng chẳng dám nói gì tao không?” Cổ Giai Giai gần như giận dữ hét lên. Vốn ngay từ đầu, cô ta đã không ưa gì Hạo Hạo. Nếu như không có nó thì sao Đoạn Lăng lại cứ nhớ nhung Bùi Nhất Ninh? Thằng nhóc này y như mẹ nó, chưa từng coi cô ta ra gì. Cô ta muốn dạy cho nó một bài học lâu rồi, giờ có cơ hội, tất nhiên sẽ không bỏ qua.

“Nếu dì dám đánh cháu thì chắc chắn ba sẽ tức giận.”

“Ha ha, ba mày sẽ không nói gì đâu, vì tao với ba mày sắp cưới nhau rồi. Sau này tao sẽ là mẹ của mày, mẹ dạy con thì ba mày có thể nói gì.” Cổ Giai Giai vén tay áo, dáng vẻ chuẩn bị đánh người. Hạo Hạo không thể ngồi yên đó để bị đánh nên đứng bật dậy bỏ chạy. Cổ Giai Giai đuổi theo, hôm nay cô ta phải đánh cho thằng nhỏ này một trận. Hạo Hạo vừa nhằm cửa lớn bỏ chạy, vừa quay người nhìn Cổ Giai Giai, kết quả và trúng gì đó, ngã nhào xuống đất.

Đoạn Lăng nhanh tay đỡ lấy Hạo Hạo, “Còn chạy đi đâu vậy?” Cố Giai Giai không ngờ Đoạn Lăng lại trở về nhanh như thế, lo lắng nhìn Hạo Hạo, sợ thằng nhóc sẽ mách với anh. Hạo Hạo cũng không chịu thua thiệt, nhìn thấy ba mình rồi chỉ thẳng vào Cố Giai Giai, “Dì này muốn đánh cháu.” Mặt Đoạn Lăng lập tức biến sắc, nhìn Cố Giai Giai. Cô ta chối đây đẩy, “Anh rể, anh đừng nghe Hạo Hạo nói bậy, em không làm thế, em chẳng lý do gì mà đánh thằng bé cả.” “Vừa rồi di ấy chửi mẹ cháu. Cháu nói gì không được mắng mẹ, nên dì ấy muốn đánh cháu.” Hạo Hạo phản bác. Cố Giai Giai thầm rủa trong lòng, thằng nhóc xấu xa đáng chết, “Anh rể, anh nghe em nói, em không hề muốn đánh Hạo Hạo, là thằng bé chửi em, lại ném cái cốc vào người em. Nếu như em không nhanh chân thì cái cốc đã đập trúng em rồi.”

Cổ Giai Giai giải thích, nhưng dường như ánh mắt của Đoạn Lăng không hề tin, “Cô đi ra ngoài...”

“Anh rể, anh phải tin em, em không...”

“Cô đi ra ngoài!” Đoạn Lăng không muốn nghe.

“Anh rể, anh thà tin lời một đứa trẻ xấu xa chứ không tin lời em? Từ đầu nó đã ghét em rồi, anh có thể tin lời nó được sao?” Cổ Giai Giai thất vọng nhìn Đoạn Lăng.

“Cố Giai Giai, đừng để tôi nói đến lần thứ ba.” Đoạn Lăng giận tái mặt. Cố Giai Giai lườm Hạo Hạo rồi vung tay bỏ đi. Hôm nay cô ta định đến đây thăm dò thái độ của Đoạn Lăng, nhưng lại để anh nhìn thấy cảnh này. Bây giờ thì hay rồi, anh sẽ cho rằng cô ta thật sự đã bắt nạt thằng nhóc thối tha này, không biết trong lòng còn nghĩ cô ta đến mức nào nữa. Đều tại Bùi Nhất Ninh, đã không biết xấu hổ còn sinh ra một đứa con cũng chẳng tốt đẹp gi. Cổ Giai Giai chửi thầm mười tám đời dòng họ Bùi Nhất Ninh.

Đọc truyện chữ Full