TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mật Ngọt Hôn Nhân
Chương 706: An an bị đánh (3)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content
“Chú Mạnh Lương vất vả rồi.” Giọng nói của An An non nớt.

Mạnh Lương cười, đưa tay xoa đầu An An, “Chú đi đây, gặp lại An An sau nhé.” An An vẫy tay chào Mạnh Lương. Trong phòng rất sạch sẽ, Thẩm Thanh Lan chỉ cần mang hành lý vào sắp xếp là được, “An An, mẹ đi sắp xếp hành lý, con chơi một mình nhé. Nhớ không được chạm vào bình nước nóng đẩy, biết không?”

An An gật đầu, “Vâng, mẹ ơi, con muốn xuống dưới tầng chơi, được không ạ?” Khi vừa đến, cậu bé thấy có vài bạn nhỏ ở dưới lầu.

“Được, nhưng con không được ức hiếp bạn nhé.” Thẩm Thanh Lan căn dặn.

“Vâng ạ.” An An ngoan ngoãn gật đầu. Thẩm Thanh Lan đưa2cậu bé xuống tầng dưới, sau đó liền đi lên, hoàn toàn không hề lo lắng về sự an toàn của con trai. Nơi này là khu tập thể trong quân đội dành cho người thân, ở cổng có trạm gác. Hơn nữa, cô đều quen biết với ba mẹ của mấy đứa trẻ dưới lâu, nhờ bọn họ trông giúp một lúc là được.

Dưới lầu, có một sân chơi nhỏ cách đó không xa, được xây dựng riêng cho mấy đứa bé thuộc gia đình quân nhân. Đây không phải là lần đầu An An đến quân khu, nên đã quen biết với mấy bạn nhỏ này từ lâu. Không có Thẩm Thanh Lan kèm cặp ở bên, cậu bé nhanh chóng chơi đùa quên trời quên đất với các9bạn nhỏ, không lâu sau đã lấm lem như một chú khỉ con.

Một bé trai kéo An An đến một góc, hỏi nhỏ, “An An, em từng đến quân doanh chưa?”

An An không hiểu gì nhìn cậu bé, “Quân doanh là gì?”

Cậu bé chỉ về phía sân huấn luyện, “Là bên kia ấy.” “Em đến rồi, ba em dẫn tới đến, trong đó có rất nhiều chú quân nhân, cực kỳ oai.” An An gật đầu. Cậu bé thích nhất là được Phó Hoành Dật dẫn đến sân huấn luyện chơi. Trước kia, khi đến quân doanh, sau khi ăn cơm xong là cậu bé lại vòi vĩnh đòi ba dẫn mình vào trong đi dạo vài vòng.

“Trong đó có vui không?” Bé trai kề mặt đến. Vui lắm.” An An6gật đầu. Phó Hoành Dật bế cậu bé đi xem các chủ quân nhân tập luyện, đối với cậu bé thì chuyện này rất mới lạ, rất vui.

Bé trai nghe xong thì ánh mắt đầy ngưỡng mộ, “Anh cũng muốn đến đó, nhưng ba anh không cho. Hay là bây giờ chúng ta lén vào đó đi?”

Khuôn mặt nhỏ bé của An An đắn đo, “Nếu ba em phát hiện thì sẽ mắng em mất.” “Vậy chúng ta đừng nói cho người lớn biết. Chúng ta lén vào, sau đó lén ra, ba mẹ sẽ không biết đâu.” Bé trai này tên là Tiểu Kiệt, cũng sống trong khu tập thể dành cho người thân. Phó Hoành Dật ở tầng sáu, còn nhà cậu bé ở tầng ba. Trong nhóm bạn0thì cậu bé là người đối xử tốt với An An nhất, mỗi lần An An tới quân khu đều đến tìm cậu bé chơi.

“Được rồi, vậy chúng ta phải nhanh lên đấy, một lúc nữa là mẹ em đến tìm em rồi.” An An nói nhỏ. “Ừ, chúng ta đi về phía đó đi.” Tiểu Kiệt lớn hơn An An hai tuổi, năm nay cũng chỉ mới sáu tuổi. Cậu bé kéo tay An An, cúi người, tránh khỏi tầm mắt của người lớn, dẫn An An chạy vào sân huấn luyện. Lúc này trong sân huấn luyện có khá nhiều quân nhân đang luyện tập, thấy hai đứa bé đi vào thì ánh mắt không khỏi quét qua hai đứa một vòng. An An và Tiểu Kiệt không hề7sợ mà nhìn bọn họ với vẻ tò mò. An An còn vẫy tay với bọn họ, hôn gió một cái. Có vài quân nhân thấy thế, bèn không nhịn được bật cười thành tiếng, âm thanh hơi lớn nên thu hút sự chú ý của những người khác. Một người trông có vẻ là sĩ quan nhìn thấy hai đứa bé nên đi đến.

Tiểu Kiệt và An An thấy đối phương nghiêm mặt thì hơi sợ hãi, nắm tay nhau xoay người bỏ chạy. Sĩ quan vốn định đến chào hỏi hai bạn nhỏ, kết quả người ta vừa thấy ông thì chạy mất. Ông không khỏi bật cười, nhìn thoáng về phía hai đứa bé đang chạy đi, nở nụ cười.

An An và Tiểu Kiệt chạy đến phòng ăn. Lúc này phòng ăn không có ai, hai đứa bé đi dạo quanh phòng ăn một vòng, sau đó An An bỗng khịt mũi. Hình như cậu bé ngửi thấy mùi thịt, “Thơm quá.”

Tiểu Kiệt cũng hít mạnh, sau đó ánh mắt sáng lên, “Có món ngon.” Hai đứa bé nhìn nhau rồi xoa xoa bụng, đồng thanh nói, “Chúng ta đi ăn cái gì đi.” Hai đứa bé đi theo mùi thơm thì đến nhà bếp, cửa nhà bếp khép hờ, vì thế hai đứa bé đi thẳng vào trong.

“An An, ở đây này.” Tiểu Kiệt chỉ lên bếp. Trên bếp đang hầm một nồi canh gà, nhưng phòng bếp tại không có ai cả. An An nuốt nước bọt, mùi hương này quá mê hoặc lòng người. Tiểu Kiệt nhìn xung quanh, thấy có một cái ghế, nên bèn dùng hết sức kéo cái ghế đến, “An An, đi lấy bát đi.”

An An gật đầu, tìm một cái bát đưa cho Tiểu Kiệt. Tiểu Kiệt mở nắp nồi ra, mùi canh gà lập tức tỏa ra thơm lừng. Cái bụng nhỏ của An An đã bắt đầu kêu, “Anh Tiểu Kiệt, em đói quá.” Tiểu Kiệt cũng đói, cả hai đứa trẻ vừa chơi đùa quá hăng nên đã tiêu hóa hết bữa trưa từ lâu. Có cái thìa đặt ở bên cạnh, Tiểu Kiệt cẩn thận múc một bát canh gà, nhưng vì cầm thìa không chắc, nên làm không ít nước canh đổ ra bếp.

“An An, cho em cái đùi này.” Tiểu Kiệt đặt một cái đùi gà to vào bát của An An. An An cười thật tươi, “Cảm ơn anh Tiểu Kiệt.”

Hai bé ăn mấy miếng thịt gà và một bát canh, sau đó không ăn tiếp nữa. Tiểu Kiệt còn cẩn thận đậy vung lại. Cả hai ăn uống no nê xong, định chuồn đi thì bỗng An An thấy một cái bình, nên đứng lại. Tiểu Kiệt bèn gọi, “An An, đi thôi.”

An An đứng yên, chỉ vào cái bình gần đó, “Anh Tiểu Kiệt, quả dương mai kìa.”

Tiểu Kiệt nhíu mày, “Quả dương mại chua lắm.”

“Không chua mà, ngon lắm.” An An nói. Tháng Sáu năm ngoái, Thẩm Thanh Lan đã dẫn cậu bé đến vườn trái cây hái quả dương mại, Cậu bé rất thích loại quả chua chua ngọt ngọt này. Chỉ tiếc ngoài chợ bán rất ít quả dương mại, cậu bé chỉ ăn được vài lần nên vẫn rất nhớ mùi vị của nó, bây giờ nhìn thấy bên không muốn đi.

“Anh Tiểu Kiệt, em chỉ ăn một quả thối có được không?” An An chỉ muốn ăn một quả cho đỡ thèm.

Tiểu Kiệt do dự một lúc rồi nhìn ra cửa, thấy không có ai mới gật đầu, “Được.” Quả dương mại được ngâm trong bình rượu, bình rất to, hai đứa bé tốn rất nhiều sức mới mở ra được. Vừa mở ra, mùi rượu lập tức xộc vào mặt, hai đứa bé nhíu mày.

“Sao mùi quả dương mai này lạ thế?” An An thì thầm. “Đây là quả dương mại ngâm rượu, nhà ông nội anh có, anh đã từng ăn, nhưng rất khó ăn.” Tiểu Kiệt nói. “Không ngon à?” An An do dự. Tiểu Kiệt gật đầu chắc nịch, “Hoàn toàn không ngon.”

An An nhìn thấy quả dương mại trong bình mà nuốt nước bọt, vẫn muốn ăn một quả. Nghĩ vậy, cậu bé đưa tay cầm một quả bỏ vào miệng.

Ngay lập tức, cậu bé nhíu chặt mày, muốn nhả ra, nhưng vừa định nhà thì lông mày lại giãn ra, còn nhai nhai, “Anh Tiểu Kiệt, ngọt lắm.”

Tiểu Kiệt nhìn cậu bé với vẻ nghi hoặc, “Ngon à?”

An An gật đầu, nuốt quả dương mại, còn không quên nhả hạt, “Ban đầu thì khó ăn, nhưng về sau lại rất ngon.” Nói xong, cậu bé lại lấy thêm một quả nữa. Tiểu Kiệt thấy thế cũng lấy một quả. Thật sự như An An nói, tuy quả dương mai này ngâm rượu, nhưng có ướp đường, nên mùi vị rất ngon. Hai đứa bé cứ thể ăn hết quả này đến quả khác. “Ở kìa, hai đứa là ai?” Bỗng có một người đi vào, An An và Tiểu Kiệt mơ mơ màng màng nhìn người nọ. Tuy quả dương mai này có ướp đường, nhưng dù sao cũng đã được ngâm rượu, ăn nhiều sẽ say. Mà hai đứa bé lại ăn không ít, nên bây giờ mới ngâm rượu, khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ bừng. Người nọ vừa nhìn thấy cảnh tượng trong phòng bếp thì lập tức hiểu ngay. Trong quân khu, ngoại trừ trẻ con ở khu tập thể dành cho người thân thì có thể ở đâu được nữa. Hai đứa bé này chắc chắn là từ bên đó lẻn vào đây.

Nhìn thoáng qua bát canh gà trên bếp cùng hạt dưa mai dưới đất, còn cả hai đứa bé đã bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài đang ngồi dưới đất ôm bình rượu mà người nọ đen mặt. Hôm nay có một lãnh đạo chuẩn bị đến đây, nên bếp trưởng bảo anh ta hầm canh gà, thế nhưng anh ta bị tào tháo rượt nên phải vào nhà vệ sinh, không ngờ lại bị hai con “chuột nhỏ” này ăn vụng. Đến khi nhận ra An An, anh ta lập tức gọi điện thoại cho Phó Hoành Dật, khuôn mặt của An An thật sự quá dễ nhận ra. Phó Hoành Dật đang viết kế hoạch huấn luyện trong phòng làm việc. Anh muốn rút ngắn thời gian hoàn thành để về nhà với vợ, kết quả lại nhận được điện thoại từ tổ hậu cần, đành phải gạt công việc sang một bên đi nhận người. Lúc Phó Hoành Dật đến thì An An và Tiểu Kiệt đã ngủ say, cái miệng nhỏ còn chép chép, dường như đang mơ được ăn ngon.

“Phó thiếu tướng, hai đứa bé này lén ăn quả dương mại ngâm rượu nên say rồi.” Đầu bếp Tiểu Lưu giải thích.

Phó Hoành Dật nhìn con trai, sắc mặt hơi đen, sau đó nói với Tiểu Lưu, “Làm phiền cậu rồi.” “Không sao, nhưng không biết hai đứa có ăn nhiều quá hay không thôi. Anh xem có cần gọi bác sĩ đến khám không?” Tiểu Lưu khoát tay, không nhắc đến chuyện hai đứa bé ăn vụng canh gà.

“Tôi sẽ đưa hai đứa đến phòng y tế.” Phó Hoành Dật nói rồi bể hai đứa bé đi.

May mà cả hai ăn không nhiều lắm, chỉ cần ngủ một giấc là không sao. Phó Hoành Dật bể hai đứa bé về, thì thấy Thẩm Thanh Lan và ba mẹ Tiểu Kiệt đang đi tìm hai đứa. Sau khi sắp xếp xong hành lý thì Thẩm Thanh Lan xuống lầu tìm An An nhưng lại không thấy bóng dáng con đâu. Có điều cô cũng không lo lắng lắm, chỉ cho rằng con ham chơi nên chạy đi đâu đó. Nhìn thấy con trai say mèm bị bể về, lúc này Thẩm Thanh Lan mới giật mình. Nhìn thoáng qua khuôn mặt lạnh bằng của Phó Hoành Dật mà thầm thương hại cho con trai vẫn đang hồn nhiên chẳng hề hay biết mình sắp gặp chuyện xui xẻo.

Đến tối, An An mới tỉnh lại, Phó Hoành Dật đang ngồi cạnh giường chờ cậu bé. Cậu bé vừa thấy vẻ mặt của ba thì biết ngay sự việc đã bị bại lộ, bèn cúi đầu không dám nói lời nào. “Phó Thần Hiên, mặc quần áo vào.” Phó Hoành Dật lạnh lùng nói một câu rồi đứng dậy đi ra ngoài. Thấy bị gọi cả tên lẫn họ, An An lập tức cảm thấy không ổn, rề rà ra khỏi phòng, đứng trước mặt Phó Hoành Dật. Thẩm Thanh Lan ngồi một bên, thấy con trai đi ra thì nhìn con bằng ánh mắt bất lực. Con trai à, không phải mẹ không muốn giúp con mà lần này do con thật sự không nghe lời. Phó Hoành Dật nghiêm mặt, trên tay cầm một cây thước, “Biết mình sai chưa?” An An thấy cây thước thì run lên, “Ba, con biết sai rồi.”

“Sai ở đâu?”

“Không nên ăn vụng canh gà và quả dương mai ạ.” Phó Hoành Dật không ngờ con trai lại còn ăn vụng canh gà, sắc mặt càng lạnh hơn, “Ba mẹ đã dạy con thế nào? Có được ăn vụng đồ ăn của người khác khi chưa có sự cho phép của họ hay không?” An An lắc đầu, “Không được ạ.” “Đưa tay ra.” An An giấu tay ở sau lưng, nhìn Phó Hoành Dật với vẻ đáng thương, “Ba ơi, con biết sai rồi.” “Phó thần Hiến.” An An lưỡng lự đưa bàn tay bé nhỏ ra, rồi nhắm mắt lại.

Đọc truyện chữ Full