TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mật Ngọt Hôn Nhân
Chương 806: Cố ấy nỗi cố chấp trong tôi

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content
“Ba, ba đã làm gì để mẹ con tức giận vậy?” Phó Thần Hiên vô cùng tò mò

Từ nhỏ đến lớn, mẹ anh dường như chưa từng nổi giận, càng không nói đến giận cha anh, thế nhưng lần này lại đuổi cha anh sang phòng sách ngủ, Phó Thần Hiên cảm thấy phận làm con như anh phải quan tâm đến cha mẹ hơn.

Không nhắc thì thôi, hễ nhắc tới là Phó Hoành Dật liền không nhịn được sa sầm mặt

Kẻ đầu sỏ này còn dám gọi hỏi mình, ông hừ lạnh một tiếng, không nói gì

Mặc dù cách bởi điện thoại, Phó Thần Hiên vẫn có thể cảm nhận được ý rét lạnh từ trên người ba anh, mở3miệng thăm dò, “Ba, ba có tình nhân bên ngoài à?” Nói xong, Phó Thần Hiên chỉ hận không thể tự tát cho mình một cái, lời nói không có óc như vậy thật sự là do mình nói ra ư?

Ý lạnh trên người Phó Hoành Dật càng đậm, “Phó Thần Hiên, anh nên mừng là anh không ở trước mặt tôi bây giờ.” Bằng không, thể nào cũng phải cho thằng nhóc thối này luyện tập ra trò, đúng là ba ngày không đánh liền lên nhà | bốc ngói.

Phó Thần Hiến cười ngượng ngùng, rất thức thời mà chuyển chủ đề, “Ba, thật ra mẹ con dễ dỗ lắm, con có thể chỉ cách cho ba.”

Phó Hoành Dật vốn0định cúp điện thoại, nhưng nghe xong câu này, lập tức đưa điện thoại áp vào tai, “Nếu mà không có tác dụng, anh cút đi cho tôi.” Để ông đỡ đau mắt khi nhìn thấy nó

Phó Thần Hiên không hề để ý đến lời nói châm chọc của ba, đưa ra vài chủ ý cho Phó Hoành Dật.

“Ba, buổi tối con sẽ ra ngoài ăn cơm với bạn, rất khuya mới về, nếu mà trễ quá thì con không về nữa

Ba với mẹ cứ tận hưởng thế giới của hai người đi, yên tâm, con sẽ bảo Thư Nghệ ở lại trường luôn

Để lát con gọi điện cho mẹ, hẹn mẹ ra ngoài uống trà chiều.” Phó Thần Hiên cười5tít mắt nói, thực lòng cảm thấy mình đúng là một đứa con hiếu thảo hết mức

Nhìn anh sắp xếp mọi chuyện xem, anh không tin là ngày mai mẹ anh vẫn còn tức giận.

Phó Hoành Dệt miễn cưỡng tỏ ý hài lòng, bèn tạm thời không so đo với con chuyện hồi sáng nữa, dặn dò vài câu rồi cúp điện thoại, bắt đầu nghĩ buổi tối phải về sớm một chút để chuẩn bị

Cho nên, người đàn ông tận tụy như ông Phó buổi chiều trốn việc, rời khỏi đơn vị rất sớm

Khi về tới nhà, trong nhà vắng tanh, ngay cả dì giúp việc cũng bị đẩy đi chỗ khác

Phó Hoành Dật hiếm khi thấy hài lòng với4con trai như vậy, trang trí nhà cửa một phen, sau đó mới vào phòng bếp bắt đầu nấu cơm.

***

Trong quán cà phê, Thẩm Thanh Lan nhìn con trai, “Có chuyện muốn nói với mẹ?”

Phó Thần Hiên cười híp mắt, “Không có, chỉ thấy đã lâu không ra ngoài uống cốc cà phê với mẹ

Mẹ, cà phê ở đây khá ngon, con từng đến rồi.”

Thẩm Thanh Lan yên lặng nhìn con trai

Phó Thần Hiên để mặc mẹ quan sát, qua một lúc sau, Thẩm Thanh Lan thu lại ánh nhìn, uống một ngụm cà phê, “Ô, mùi vị không tệ” “Mẹ, mẹ và ba lấy nhau cũng hơn hai mươi năm rồi nhỉ?”

“Con muốn nói gì?” Thẩm Thanh Lan mơ hồ9đoán được con trai muốn nói gì

“Sáng nay con thấy ba từ phòng sách đi ra

Ba chọc mẹ giận à?” Anh vốn định nói cãi nhau, nhưng nghĩ tới dáng vẻ ba anh yêu chiều vợ, chuyện cãi nhau tuyệt đối không thể nào

“Coi là vậy đi.” Thẩm Thanh Lan muốn nghe xem con trai nói gì, bèn thuận theo lời anh mà nói

“Mẹ, tuy ba con hơi nghiêm túc cứng nhắc, cũng chẳng phải là người lãng mạn, nhưng mà, tuyệt đối một lòng một dạ với mẹ, ông ấy là người đàn ông đối xử với vợ tốt nhất mà con từng gặp

Ngay cả mẹ nuôi Vu Hiểu Huyên của anh cũng có khi cãi nhau với cha nuôi Hàn Dịch đấy.

Thẩm Thanh Lan hơi dựa người về phía sau, ung dung nhìn con trai, “Vậy con đến đây là để làm thuyết khách cho ba con?” Đứa con trai ngốc nghếch này.

“Mẹ, không phải thuyết khách, giữa mẹ và ba, chắc chắn con sẽ đứng về phe mẹ, nhưng theo con thấy, cho dù ba con đã làm gì, mẹ cũng cho ba một cơ hội để dỗ dành mẹ đi mà.” Thẩm Thanh Lan nhướng mày, nói đi nói lại vẫn là đến làm thuyết khách còn gì, “Mẹ biết rồi, con rủ mẹ ra đây là vì chuyện này? Không còn chuyện gì nữa thì mẹ đi đây.” “Đừng mà, mẹ, lâu rồi hai mẹ con mình không nói chuyện với nhau, vừa hay ngồi xuống tâm sự tình cảm đi.” Hiện giờ thời gian còn sớm, chắc ba anh còn chưa chuẩn bị xong, anh phải giúp ông tranh thủ thêm chút thời gian

Thẩm Thanh Lan lại ngồi xuống, “Được, vậy thì hai mẹ con chúng ta nói chuyện về Cố Thanh Trúc.” Sắc mặt Phó Thần Hiên cứng đờ, kinh ngạc nhìn mẹ mình, “Mẹ, làm sao mẹ biết cô ấy?”

“Là con nói với mẹ, Thần Hiên, cô gái này chính là nguyên nhân năm xưa con nhất quyết rời bỏ trường quân đội à?” Đây là lần đầu tiên trong bấy nhiêu năm bà hỏi con mình về chuyện riêng tư.

Năm đó anh đòi thôi học, Thẩm Thanh Lan đã hỏi anh tại vì sao, nhưng anh không muốn nói

Sau này nhiều năm trôi qua bà cũng chưa từng hỏi lại, hiện giờ không kịp để anh chuẩn bị mà nhắc đến Cố Thanh Trúc, quả thực khiến Phó Thần Hiên không biết phải làm sao.

“Mẹ.Phó Thần Hiên cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, bưng tách cà phê trước mặt lên nhấp một ngụm

“Thần Hiên, từ nhỏ con đã là một đứa trẻ có chủ kiến, cũng rất thông minh, trước giờ con đều biết bản thân muốn cái gì

Cho nên từ khi con còn nhỏ, mẹ rất hiếm khi quyết định thay con mà để con tự đưa ra quyết định cho cuộc đời của mình

Mẹ vẫn luôn cho rằng làm thế là đúng, nhưng đêm đó mẹ nhìn dáng vẻ con say rượu rồi ôm lấy mẹ khóc, mẹ bỗng nhiên có chút hối hận, nếu như năm đó mẹ khuyên một chút có phải đã tốt hơn không?” Ánh mắt Phó Thần Hiến hơi tối, “Mẹ, đó là sự chọn lựa của con, không phải lỗi của mẹ

Con cũng chưa từng hối hận về mỗi một quyết định của mình

Mẹ, con không hề hối hận khi đã thổi học tại trường quân đội

Trở thành một quân nhân như ba là ước muốn từ nhỏ của con, nhưng con thật sự không hối hận.”

“Vậy còn Cổ Thanh Trúc”

Đề tài câu chuyện lại quay về Cố Thanh Trúc, sắc mặt Phó Thần Hiên thoáng qua nét đau khổ, “Mẹ, cô ấy là nỗi cố chấp của con.” Đây là lần đầu tiên Phó Thần Hiên nhắc đến Cố Thanh Trúc trước mặt Thẩm Thanh Lan.

“Cô ấy học cùng trường quân đội với con, cùng một khóa, chúng con quen nhau lúc huấn luyện quân sự...” Thẩm Thanh Lan yên lặng nghe, theo mạch kể của Phó Thần Hiên, một vài sự việc trong lòng bà đã biết đại khái.

“Mẹ, nửa tháng trước con gặp được cô ấy, nhưng cô ấy đã đổi tên khác, đổi cả thân phận, nhưng con biết đó chính là cô ấy

Con không biết cô ấy hiện giờ đang làm gì, con muốn hỏi cô ấy, nhưng cô ấy lại biến mất nữa, con thậm chí còn không dám công khai đi tìm cô ấy.” Trong mắt anh đầy lo lắng và đau khổ

Trước mặt mẹ mình, anh không muốn tiếp tục che giấu cảm xúc thật trong lòng nữa.

Nếu như dốc hết sức lực đi tìm, anh có niềm tin sẽ tìm được Cố Thanh Trúc

Nhưng anh lo động tĩnh quá lớn sẽ mang đến nguy hiểm cho cô, vì vậy chỉ có thể nhờ người âm thầm điều tra

“Thần Hiên, con yêu con bé đến mức không phải con bé thì không được, đúng không?” Thẩm Thanh Lan mở lời, vẻ mặt nghiêm túc.

Phó Thần Hiên im lặng một lúc, sau đó nói bằng giọng điệu nghiêm túc hơn cả bà, “Phải.”

Thẩm Thanh Lan gật đầu, “Vậy hãy tin vào trực giác của mình, tiếp tục chờ con bé đi

Mẹ tin người có thể khiến con trai mẹ yêu đến thể chắc chắn là một cô gái rất ưu tú!”

Không biết vì sao, khi Phó Thần Hiến nghe mẹ mình nói vậy, trái tim anh chợt nặng trĩu

Mẹ anh chính là người có năng lực thần kỳ có thể vỗ về người khác chỉ trong vài ba câu

“Con cám ơn mẹ!” Vốn định giúp ba mình dỗ dành mẹ, kết quả lại biến thành mẹ an ủi anh, nghĩ đến tuổi tác của mình, Phó Thần Hiên cảm thấy hơi xấu hổ.

Thẩm Thanh Lan cười từ tốn, “Dù con lớn thêm bao nhiêu đi chăng nữa, thì trong mắt mẹ, con vẫn là con trai bé bỏng của mẹ, thế nên không cần nói cảm ơn.” Hai mẹ con nhìn nhau cười, bỗng nhiên khóe môi Thẩm Thanh Lan nhếch lên, cười suy ngẫm, “Vậy mẹ có thể về nhà được chưa?”

Phó Thần Hiên nhìn thoáng qua đồng hồ, vô cùng thật thà nói, “Vâng, có thể về rồi

Mẹ, con chúc mẹ tối nay có một đêm vui vẻ.”

Thẩm Thanh Lan bật cười, thằng nhóc này thật là, nhưng bà cũng không nhiều lời nữa, đứng dậy đi ra khỏi quán cà phê

Khi về đến nhà thì trời đã tối, nhưng trong nhà tối thui, Thẩm Thanh Lan nhíu mày, theo như biểu hiện của Phó Thần Hiển, Phó Hoành Dật hẳn là phải ở nhà mới đúng.

Bà lôi chìa khóa mở cửa mới phát hiện phía phòng ăn có ánh đèn mờ nhạt, bà định giơ tay bật đèn thì thoáng thấy bóng dáng của Phó Hoành Dật, “Đừng bật!” Thẩm Thanh Lan nhướng mày, đi vào phòng ăn thuận theo ý ông, trên bàn ăn có thắp nến, ánh sáng bà vừa nhìn thấy thật ra là ánh nến.

Nhờ ánh nến hỗ trợ, bà nhìn trên bàn ăn, có rượu vang, bò bít tết, là một bữa tối tiêu chuẩn dưới ánh nến

Phó Hoành Dật đến gần vợ, tay cầm một bó hoa đưa ra trước mặt bà, “Vợ, đừng giận nữa nhé?” Vẻ mặt Thẩm Thanh Lan không hề thay đổi mà nhìn anh, nhưng trong mắt lại thoáng qua nét cười

Thật ra bà chỉ đau xót cho con mà thôi, chứ có giận dỗi gì người đàn ông này đâu

Phó Hoành Dật cho rằng bà vẫn còn giận, nhỏ giọng thầm thì, “Em là cảnh đẹp nhất trong lòng anh

Mặc kệ là khi em con trẻ trung xinh đẹp, hay là khi tóc trắng bạc phơ, mặt đầy nếp nhăn, anh vẫn luôn yêu em.” Phó Hoành Dật đã qua cái tuổi hở một tí là nói những lời có cánh, đặc biệt là mấy năm gần đây, ông hầu như không nói một chữ yêu nào với bà

Tối nay với thế này lại giống như quay về thời bọn họ còn trẻ

Thẩm Thanh Lan bỗng nhiên cười, giơ tay nhận lấy bó hoa, cúi đầu ngửi, “Thơm quá!”

Khóe miệng Phó Hoành Dật hơi nhếch lên, biết bà không giận nữa rồi, liền kéo ghế ra, mời bà ngồi xuống, “Mời phu nhân dùng bữa.” Hai người đối diện ánh nến ăn xong bữa tối, tính ra thì đây là lần đầu tiên hai người cùng ăn bữa tối dưới ánh nến.

“Thần Hiên dạy anh đúng không?” Sau khi ăn xong, Thẩm Thanh Lan nhìn Phó Hoành Dật đang dọn bàn ăn rồi hỏi

Phó Hoành Dật không một chút ngại ngần, “Vì nó nên anh mới khiến em giận, nó đương nhiên phải góp một phần sức lực.” Thẩm Thanh Lan bật cười, người đàn ông này đúng là, “Anh cũng có liên quan đến chuyện Cổ Thanh Trúc phải không?”

Phó Hoành Dật ngừng tay, nhìn có vẻ vô tội, Thẩm Thanh Lan ra vẻ khẳng định, “Em biết quy định bảo mật thông tin của quân nhân, có một số chuyện nếu anh không tiện nói với em, vậy thì để em đoán, anh tạm thời nghe thử.”

Phó Hoành Dật hứng thú nhìn vợ, hiển nhiên vô cùng hứng thú với sự phân tích của bà

Anh bỏ bát đĩa vào trong phòng bếp, sau đó cắt một đĩa trái cây đưa ra, hai người ngồi trên sô pha, mỗi người chiếm một góc.

“Em nói, anh nghe thử”

Trong nhà chỉ có hai vợ chồng họ, Thẩm Thanh Lan không cần lo có người nghe trộm, vì vậy bà yên tâm mở miệng

Nhưng càng nghe, sắc mắt Phó Hoành Dật càng kỳ quái, quả nhiên, vợ mà quá thông minh, có một số việc muốn giấu cũng khó.

Đọc truyện chữ Full