Nhưng chỉ nhìn chiếc hộp này, Lâm Dương liền biết, đồ ở bên trong là Kim Ô Đan chân chính!
“Đây là thứ hóa tiên thành thần sao?”
Mở hộp ra, quả nhiên bên trong vẫn tỏa ra mùi thơm kỳ lạ. Nhưng mùi thơm này khác với mùi lúc trước, nó càng nồng đậm, càng tinh khiết và thơm hơn.
Hơn nữa… Hương thơm của nó kích thích thần kinh và đại não.
Lâm Dương hơi ngửi một lát, đôi mắt sáng lên.
“Đan dược kỳ lạ! Quả nhiên là đan dược kỳ lạ!” Anh liên tục tán thưởng.
Lâm Dương tung hoành trời nam đất bắc, từng thấy vô số loại thuốc hiếm có.
Nhưng loại thuốc thần kỳ như Kim Ô Đan, anh chưa bao giờ thấy.
Lâm Dương rất muốn ăn sạch đan dược này, nhưng anh không làm vậy.
Bởi vì đan dược thần kỳ như vậy, trực tiếp ăn như thế rất lãng phí, nhất định phải dùng thuốc dân đặc biệt phóng thích dược hiệu trong nó ra, sau đó phục dùng, mới có thể phát huy ra công hiệu lớn nhất của đan dược.
Nếu không thì dựa vào dạ dày người tiêu hóa, chỉ biết giậm chân giận dữ.
Lâm Dương cố nén sức hấp dẫn, cất Kim Ô Đan đi.
“Còn không mau thả người?” Trang Đông Quân lạnh lùng nói.
“Thả người có thể, phải đợi tôi rời đi trước rồi nói sau! Làm phiền giúp tôi chuẩn bị một chiếc xel” Lâm Dương nói. “Tân Tuấn Minh! Cậu đừng có mà được voi đòi tiên!” Trang Đông Quân tức giận nói.
Lặp đi lặp lại nhiều yêu cầu vô lý như thế, đã khiến kiên nhãn của ông ta sắp tiêu hao sạch.
Nhưng tình hình hiện giờ, không phải một mình ông ta có thể nắm giữ.
“Trang chủ, ông nhịn một chút đi!”
Trưởng lão của Phiêu Nhai Các lạnh lùng nói, đồng thời nắm chặt lấy bả vai của Trang Hồng Nhạn.
“Á!”
Trang Hồng Nhạn phát ra tiếng kêu đau đớn, xương cốt trên vai sắp nát ra.
Trang Đông Quân nắm chặt bàn tay lại.
Nhưng cuối cùng, ông ta vẫn lựa chọn thỏa hiệp.
“Lập tức đi xử lý!”
“Dạ, ông chủi!”
Một lát sau, một chiếc xe Benz đỗ ở cửa lớn.
Lâm Dương lập tức kéo Lý Diệu Diệp đi tới cổng.
Lúc này Lý Diệu Diệp đã bị hành hạ thành phế nhân, nhưng còn một hơi.
Người của Phiêu Nhai Các nhao nhao đi theo.
Lâm Dương vốn định đưa Lý Diệu Diệp theo xe, nhưng vào lúc này, người của Phiêu Nhai Các đột nhiên xông tới hết, đều xông về phía Lý Diệu Diệp.
Bọn họ muốn ép Lâm Dương để người rời đi.
Nếu Lâm Dương kiên trì mang Lý Diệu Diệp đi, chỉ có thể ở lại!
Đây cũng là cách làm được ăn cả ngã về không, dù sao bọn họ không thể dự liệu Lâm Dương mang Lý Diệu Diệp đi có giết anh ta không.
Lâm Dương cau mày, cũng không nguyện dây dưa nữa, cho nên đẩy Lý Diệu Diệp ra ngoài, người chui vào trong xe, giãm mạnh chân ga chuẩn bị rời đi.
“Lập tức niêm phong núi, niêm phong thành phố! Không tiếc trả giá lớn, bắt tên phản đồ kia về cho tôi!” Trang Đông Quân phát ra tiếng gào thét nghiêm túc.
“Tuân mênh!”
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên