Suy nghĩ sâu xa thêm, Trang Đông Quân quyết định không cho.
Nhưng đúng lúc này.
Vùit Một bóng người nhanh như tia chớp lên trên lôi đài, trực tiếp đến bên Trang Hồng Nhạn, một tay nắm lấy cô ta, nhảy xuống lôi đài, quay về chỗ đám Phiêu Nhai Các.
Vừa nhìn.
Rõ ràng bóng người kia là trưởng lão của Phiêu Nhai Các! Sắc mặt mọi người thay đổi.
“Trưởng lão, ông làm gì thế?” Gương mặt Trang Đông Quân xanh mét, nhỏ giọng quát.
“Trang chủ, mong ông nhanh giao Kim Ô Đan cho người này!” Trưởng lão nhà họ Lý lạnh nhạt nói.
“Trưởng lão, Kim Ô Đan là tôi chuẩn bị cho Lý Diệu Diệp, nếu không công giao cho người này, chẳng phải..” Trang Đông Quân muốn nói lại thôi.
Sở dĩ Phiêu Nhai Các kết liên minh đám hỏi với sơn trang Huyết Kiếm, cũng là vì Kim Ô Đan.
Nếu Kim Ô Đan không còn, vậy chuyện kết liên minh, tất nhiên là sẽ hóa thành bọt biển.
“Tôi biết, tâm ý của trang chủ chúng tôi nhận, nhưng hiện giờ Diệu Diệp khó giữ được tính mạng, chúng tôi còn cần Kim Ô Đan làm gì? Mong trang chủ nhanh chóng giao Kim Ô Đan cho người này, nếu không Diệu Diệp xảy ra chuyện gì, như thế lệnh ái đã phải gả cho Diệu Diệp làm vợ, tất nhiên cũng nên theo Diệu Diệp mà đi, tuẫn táng với cậu ấy” Trưởng lão nhà họ Lý quát.
Nghe thấy thế, vẻ mặt Trang Đông Quân lạnh lùng.
Ông ta biết, người của Phiêu Nhai Các nhìn ra được ông ta không nguyện ý cho Lâm Dương Kim Ô Đan.
Lúc này, Trang Đông Quân không có lựa chọn.
Nếu không cho, tất nhiên sẽ đắc tội Phiêu Nhai Các, khi đó Phiêu Nhai Các nhất định sẽ tìm Trang Đông Quân ông ta tính sổ, như vậy mất nhiều hơn được.
“Càng ngày càng thú vị rồi!” Huyết Kiêu nhếch miệng, mỉm cười.
Thế cục vô cùng căng thẳng.
“Đi lấy đan dược đi” Trang Đông Quân quát khẽ.
“bạt Người bên cạnh lập tức rời đi.
Một lát sau, một chiếc hộp màu vàng được người ta nâng lên.
“Kim Ô Đan đây, Tân Tuấn Minh, còn không mau thả người?” Trang Đông Quân quát.
“Ném qua đây cho tôi xem” Lâm Dương kêu lên.
Vẻ mặt Trang Đông Quân lạnh lùng, nhưng không từ chối, ném hộp tới.
Lâm Dương lập tức mở ra.
Chỉ trong nháy mắt, mùi hương kỳ lạ trong hộp lập tức xông vào mũi.
Anh ngửi một lát, cẩn thận kiểm tra, sau đó hừ lạnh một tiếng, ném hộp lên trên đất.
XoạchI
Đan dược rơi xuống đất.
Sắc mặt mọi người thay đổi.
“Tân Tuấn Minh! Cậu làm gì đấy?” Trang Thái Thành tức giận mắng.
“Người nhà họ Trang, các ông lừa gạt tôi không biết gì về thuốc à? Lấy thuốc giả lừa tôi?”
Lâm Dương lạnh nhạt nói, lập tức kéo một cánh tay của Lý Diệu Diệp xuống, la lên: “Tôi lại cho các ông một cơ hội, cũng là cơ hội cuối cùng, mang Kim Ô Đan chân chính tới đây! Nếu không, tôi sẽ vặn đầu của Lý Diệu Diệp ra!”
“Áp”
Lý Diệu Diệp phát ra tiếng kêu tê tâm liệt phế, đau tới mức gần như ngất đi.
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên